----
Nhà thờ tổ được làm bằng gạch không nung và ngói, bây giờ có rất nhiều bụi bặm, Hứa Bối Đóa cảm thấy không ổn, cô theo bản năng vồ lấy tay áo của trưởng thôn, vài người đang ngồi ở hàng ghế trước đều lùi lại, tránh xa nhà thờ tổ vài mét.
Sau đó, nhà thờ tổ đột nhiên sụp đổ, gạch ngói bay tứ tung.
May là nhà thờ tổ là một ngôi nhà được xây dựng riêng lẻ, không lớn, cũng không hoành tráng, ngôi nhà bị sập, cũng không có người bị thương.
Chỉ là bụi bặm gần như phủ khắp tất cả mọi người, mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, trên mặt ai ai cũng đều là vôi trát, không nói nên lời.
Ông lão bị què chân quỳ ở trên đất, lớn tiếng van nài: “Tổ tiên à! Ông à! Ba à! ông năm hay là về báo thù!? Ông ấy là muốn cả thôn chúng ta bồi táng theo ông ấy!”
Trưởng thôn lúc đầu còn bình tĩnh, chốc lát cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Ở trong thôn, nhà thờ tổ là công trình kiến trúc quan trọng nhất, mặc dù không hoành tráng, nhưng bên trong chứa linh vị tổ tiên người trong thôn.
Người già trong thôn khi qua đời, chôn cất, sẽ có một bên để đặt bài vị thờ cúng trong nhà thờ tổ. Mỗi khi đề cập tới việc lớn xảy ra trong thôn, thì sẽ triệu tập đến trước nhà thờ tổ thảo luận, thông báo kết quả.
Bây giờ nhà thờ tổ thế mà sập, đây đơn giản là tổ tiên đang tức giận.
Thôn xảy ra chuyện lớn rồi!
Hứa Bối Đóa cũng kinh ngạc khi thấy cảnh này, chết đứng. Nhà thờ tổ đang yên đang lành, làm sao nói sập là sập?
Nhưng làm gì có ma quỷ, cô là người kiên quyết không tin có chuyện ma quỷ nên càng sẽ không nghĩ theo chiều hướng đó.
Thanh niên Hứa Hắc Đậu sống gần nhà thờ tổ đứng ra, lòng đầy căm phẫn phát biểu: “Trưởng thôn! Con cảm thấy chuyện này không phải là thiên tai, mà là nhân họa!”
“Con hôm đó thấy có người lén lút đi vào nhà thờ tổ, không biết là đã làm gì! Phải chăng có người vào trong thôn ta trộm thứ gì, chọc giận tổ tiên! ”
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn xảy ra, tất cả mọi người đều ồn ào.
Đương nhiên, có mấy người chú bác lớn tuổi, mặt đều tái mét, sắc mặt phức tạp nhìn trưởng thôn, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Hứa Bối Đóa đi đến bên cạnh trưởng thôn, nhỏ giọng nói:
“Chú, chú có thể nói cho con biết những chuyện mà mọi người giấu con, có lẽ con sẽ có cách. ”
Trưởng thôn nhìn vào mắt cô, trầm mặc một lúc.
Suy nghĩ cẩn thận, trưởng thôn quyết định nói chuyện một mình với Hứa Bối Đóa.
Giải tán mọi người trong thôn, chỉ còn lại trưởng thôn, Hứa Bối Đóa, và vài người chú bác.
Trưởng thôn phủi nhẹ bụi trên mặt, thở dài một hơi.
“Thực ra chuyện của bác năm con, cũng không thể nói là mấy người chúng ta hại.”
Ồ, thật kích động.
“Ta nếu như nói cho con rồi, con có thể nói ông ấy đừng làm loạn không? Con có thể cho người trong thôn câu trả lời thỏa đáng được không? ”
Trưởng thôn còn đang chần chừ.
Hứa Bối Đóa vừa nãy có quan sát một chút, chắc là đã biết nhà thờ tổ tại sao lại bị sập.
Cô ấy vỗ ngực, trong lòng đã có dự tính nói: “Các chú, mọi người yên tâm.”
“Đợi tìm hiểu xong chân tướng sự việc, con sẽ đến thưa chuyện rõ ràng với bác năm. ”
“Đến lúc đó miễn là trong thôn phân bổ một chút tiền, con sẽ phụ trách xây lại nhà thờ tổ. ”