----
Vì để làm bọn họ yên tâm tin lời mình, cô nghiến răng nghiến lợi thốt lên:
“ Con... chính là...con gần đây nhìn thấy một số thứ...không sạch sẽ, có chút sợ hãi...”
Cô gần như khóc lóc kể lể: “Chú, chú tuyệt đối đừng làm ầm lên! Con sợ...”
Lời nói vẫn chưa nói hết, trưởng thôn như bị sét đánh, hỏi với giọng run rẩy: “Con, con... con không phải là đã nhìn thấy bác năm phải không?”
Hứa Bối Đóa sớm đã quên người bác năm này, chỉ là hình như nghe thấy mơ hồ cái tên quen quen dường như đã nghe qua, thế nên ngập ngừng:
“Con...hẳn là...đã nhìn thấy rồi...phải không?”
Trưởng thôn loạng choạng, chân không còn vững, suýt té ngã.
Gần như không phải chờ đợi lâu, trưởng thôn nhanh chóng tập hợp các thanh niên trong thôn muốn cho Hứa Bối Đóa chọn làm vệ sĩ.
Nơi chọn là ở nhà thờ tổ trong thôn.
Có các tổ tiên ngồi trấn giữ, dù có ma cũng không dám quậy phá, người trong thôn cũng sẽ không sợ, trưởng thôn nghĩ như vậy.
Sau khi nghe nói về việc này, các thanh niên trong thôn mỗi hộ gia đình mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi căn bản đều đến, các cô dì chú bác cũng ào ào kéo đến, người người đến xem rất náo nhiệt, đương nhiên có rất nhiều người thực sự đến đây vì mức lương 10 tệ một tháng.
Nét mặt của trưởng thôn nhìn Hứa Bối Đóa rất phức tạp, ho vài tiếng, rồi thông báo: “Gần đây trong thôn có chút không bình thường, mọi người cần phải chú ý an toàn. ”
Còn phải nói, các chú bác sau khi nghe thấy Hứa Bối Đóa gọi bác năm, mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy gió lạnh thổi qua người.
Hứa Bối Đóa đến nay cũng không tìm hiểu về sự việc bác năm, trong sách hình như không có nhắc đến những nhân vật này, xưng hô này là do cô thuận miệng nói ra, dù sao trong thôn đều là quan hệ họ hàng, tùy tiện gọi xác suất lớn cũng có một số nhân vật như vậy.
Có một ông lớn tuổi loạng choạng ngã xuống, tay quờ quạng vịn vào cây gậy chống dậy, sắc mặt nhợt nhạt nghiêm trọng, hậm họe nói: “Tôi năm đó không làm gì cả! Đều là các người ép ông năm đến bước đường cùng! Bây giờ ông năm không cam lòng, trở về tìm chúng ta, oan có đầu nợ có chủ, đến tìm tôi thì bỏ đi! ”
Một ông lão có râu vểnh lên, vừa lo lắng vừa tức giận nói: “Nửa đêm đi vệ sinh, không ngờ nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết, sợ đến ngã bên cạnh hố phân, nếu lúc đó vợ con tôi không nghe thấy, biết chừng tôi đã chết ở đó! ”
Ông ấy chỉ tay về Hứa Bối Đóa: “Con, chú hỏi con, con không phải thật sự có thể nhìn của bác năm con trở về? Con nếu như có thể nói với ông ấy, con hãy nói cho cẩn thận, việc năm đó, đừng đến tìm chú! Chú không có liên quan gì! ”