----
Lúc này còn không quên tính toán cho con trai của mình, chiếm căn hộ, thật là đỉnh.
Hứa Bối Đóa nghĩ đến tên nam chính trong sách, trời thật sự giúp cô, cười như không cười nói:
“Thưa các chú các bác, thực ra đã có một chàng trai họ Hứa theo đuổi con...”
“ Anh ấy chính là Hứa Quang Diệu bên cạnh thôn, mọi người đều đã gặp qua anh ấy đến nhà con dạm ngõ...”
Trong phòng im lặng một lúc.
Hứa Quang Diệu, là họ Hứa, hình như không sai.
Lời đã nói ra ngoài, như nước đổ khó hốt.
Hứa Quang Diệu ? ? ?
Đó không phải anh họ sao ? ? ?
Lôi Thanh như bị sét đánh, sự đố kỵ và hận thù trong lòng dâng lên khó tả.
Trong sự bàng hoàng của mọi người, Hứa Bối Đóa thẳng thắn:
“Sau này con cũng sẽ gả cho người đàn ông họ Hứa, như vậy, trang trại của con vẫn cứ là của nhà họ Hứa, cái việc này không sai? Vậy hỏi các chú bác, con bây giờ có thể quay về tiếp tục phân chia trang trại không? ”
Mọi người không nói nên lời.
Cô nói rất có lý, không chê vào đâu được, quả thật không nói nên lời.
Thấy mọi người không ngăn cản, Hứa Bối Đóa sải bước lớn đi ra ngoài.
Trưởng thôn bọn họ cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng đây là lời lúc nảy bọn họ tự nói ra, thừa nhận trước mặt mọi người đạo lý này, nhất thời không thể tìm ra lý lẽ nào để bác bỏ.
Hứa Bối Đóa biết chuyện này đương nhiên chỉ có thể lừa một thời gian, nhưng đến lúc đó tường đã xây xong, gạo cũng đã nấu thành cơm, người khác có muốn không thừa nhận là đất của cô, phải tìm cách đẩy cô vào chân tường.
Mà ở trong thôn, lật đổ bức tường nhà người khác, tương đương với muốn tuyên bố rằng không đội trời chung với gia đình này, phá hủy đất của người khác, còn nghiêm trọng hơn là giết ba mẹ, người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy.
Lỡ như có người thật sự rất độc ác, Hứa Bối Đóa cũng tin rằng đến lúc đó sẽ có cách.
Tóm lại, nhiệm vụ cấp bách chính là tận dụng lúc bọn họ trước khi chuyển ý, nhanh chóng xây bức tường xong.
Lôi Thanh chạy đuổi theo hình bóng của Hứa Bối Đóa, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời lộ ra vẻ cực kỳ đau lòng, cực kỳ tức giận:
Đóa Đóa, em vậy mà lừa gạt tình cảm của anh! Em làm sao, em làm sao có thể...”
Anh gần như đỏ mắt, ôm ngực, “Trái tim anh bây giờ gần như bị xé nát vì đau lòng, em hiểu không? ”
“Em làm sao có thể, chọn người đàn ông khác? ”
“Chẳng lẽ anh không phải là người đàn ông tốt nhất trong thế giới của em sao? Anh không phải là duy nhất trong em sao? ”
... ...
Anh ta hình như bị hơi nặng.
Hứa Bối Đóa trong lòng nghĩ, quả nhiên là nam phụ trong sách, bệnh rất nặng.
Cô cười híp mắt lùi về sau hai bước, bâng quơ nói: “Em chỉ là nói có một người đàn ông họ Hứa theo đuổi em, cũng không có nói em nhất định chọn anh ấy.”
Lôi Thanh vẽ mặt đố kỵ: “Nhưng em lúc nãy nói em sẽ gả cho người đàn ông họ Hứa...”