May mà mọi chuyện vừa rồi kết thúc, Hứa Bối Đóa tiếp tục miệt mài chăm chỉ vẽ bản thiết kế.
Ai ngờ, ngày hôm sau, Lôi Thanh lại chạy đến, mặc áo lót màu trắng, mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt chân thành nói: "Đóa Đóa, anh muốn nói chuyện riêng với em, chúng ta hãy đi đến cánh đồng lúa bên ngoài thôn đi."
Hứa Bối Đóa nghi ngờ tên này phát hiện có gì đó bất thường trong giáo án, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ một chút, đây là thôn của mình, giữa ban ngày, trên cánh ruộng lúa bên ngoài cũng có rất nhiều người đang làm việc, nghĩ rằng anh ta không dám làm gì.
Thế là khuôn mặt Lôi Thanh bối rối đi phía trước, thẳng đến cánh đồng ruộng.
Quả nhiên có rất nhiều người, nhưng ở đây không có giáo viên trường học.
Lôi Thanh đối với những người trong thôn này đều không để trong mắt, dù sao anh cũng là một chàng trai trẻ đến từ thành thị.
Đối mặt với trời cao, Lôi Thanh ngẩng đầu do dự, nhìn lên trời một góc 45 độ, đột nhiên thở dài.
Sau đó, anh nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hứa Bối Đóa, xưng hô cũng có chút thay đổi, chân thành nói:
"Đóa Đóa, em gần đây luôn tránh mặt anh, còn hết sức lạnh lùng đối với anh. Em nhất định là có nỗi khổ tâm trong lòng phải không?"
"Đóa Đóa, em không phải cảm thấy điều kiện gia đình của hai chúng ta, có khoảng cách lớn chứ?"
"Hơn nữa em là một cô gái nông thôn, còn anh ở thành thị."
"Anh có công việc, còn em thì là quản lý, lễ tân ở ký túc xá có nhiều nam nhân."
"Ba mẹ của anh nhất định không coi trọng em, dẫu sao em cũng không biết, trong thành mọi người đều coi trọng chuyện môn đăng hộ đối."
Sau đó, Lôi Thanh vô cùng chân thành đối mặt với Hứa Bối Đóa, thậm chí anh còn nói một cách trìu mến:
"Anh cảm thấy những sự trở ngại này đều không thể ngăn cản chúng ta."
"Em không cần phải tránh mặt anh, trở ngại của hai chúng ta, để anh nghĩ cách giải quyết."
"Ba mẹ anh, anh sẽ nói với họ.”
"Anh sẽ tranh thủ nói ba mẹ anh sắp xếp một công việc đàng hoàng cho em, như vậy tốt cho cả hai, khoảng cách cũng có thể rút ngắn lại một chút.”
... ...
Trên cánh đồng có rất nhiều người dân vểnh tai hóng hớt.
Hứa Bối Đóa im lặng hồi lâu không nói lời nào, giống như bị sét đánh đứng sững sờ dưới ánh mặt trời.
!!!
Hứa Bối Đóa: Anh đang sủa cái gì vậy ???!!!
Hứa Bối Đóa chưa bao giờ nghĩ đến thế sẽ gặp phải người vô liêm sĩ như vậy.
Trong sách, Lôi Thanh chưa bao giờ có bất kỳ biểu hiện tình cảm nào với nguyên chủ, ngược lại còn gặp chuyện khó khăn, đó là bởi vì nguyên chủ bị cô lập và bất lực, ai cũng muốn dẫm lên.
Nghĩ đến việc bản thân có tiền, có nhà, đến cả ông Lưu bảo vệ cũng nghe nói, chắc chắn là có người đã đi tiết lộ tin tức này, nên Lôi Thanh cũng biết rồi.