"Cho nên lúc đó cô không hẳn rời đi là bị họ diễn kịch xua đuổi, mà cô hoàn toàn nhận ra, cô và anh ấy không thể là người cùng một thế giới, loại tự do mà cô muốn không thể nào đến từ thôn Lan Thủy, cô thực sự đã lùi bước, cô sợ, đó là thế giới cô không nên nhuốm vào."
"Anh ấy lúc đó cũng dường như hiểu, cho nên không cưỡng cầu, cũng không yêu câu cô ở lại, chỉ là hy vọng cô nhanh chóng rời khỏi nơi này và tình cảm của hai người bị gián đoạn từ đó, anh ấy tiếp tục ở lại trong thôn chăm sóc ba của mình..."
Hứa Bối Đóa nghe thấy rất buồn, cô biết, năm đó bác Năm chắc chắn cũng hiểu bản thân đơn giản và người bạn gái thông minh không phải cùng một loại người, sự nghèo khổ của bác ấy không thể liên lụy đến người mình thương, cho nên bác ấy không mong cầu gì thêm, chỉ là tiễn người con gái ấy đi trong âm thầm, sau đó ở lại thôn hoàn thành việc mà bản thân nên làm...
Tình cảm của hai người trẻ năm đó phải dừng lại như vậy, kết thúc một cách tự nhiên...
"Đã trải qua nhiều năm như vậy, tại sao cô lại muốn quay về thôn Lan Thủy?”
Cô Chức Nghệ tiếp tục nói:
"Năm đó sau khi từ thôn Lan Thủy quay vê, cô cảm thấy rất sợ, cô nghĩ sự tự do mà cô theo đuổi có phải là giả dối, ba mẹ cô cho cô xuất thân cao quý, sinh ra đã có thể sống cuộc sống của một đại tiểu thư được nuông chiều, cô có phải nên hài lòng với sự sắp xếp của bọn họ, thuận theo mọi thứ!?"
"Cô đến thăm thế giới hiện thực tối tăm này, mới phát hiện hoàn cảnh của mình vốn dĩ đẹp biết bao nhiêu."
"Cho nên năm đó cô đã thỏa hiệp, cô không tiếp tục theo đuổi tự do mơ hồ nữa mà chấp nhận hôn nhân do ba mẹ và anh trai sắp xếp cho cô, gả cho một người đàn ông không có tình cảm, nghiêm túc nỗ lực đóng vai một người mẹ kế."
"Chồng cũ của cô rất giàu, anh ta là người có quyền lực trong giới kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, bên ngoài là người mà đối phương nhìn thất liền ngưỡng mộ. Nhưng cô cũng không tệ, cô trước đây luôn nghĩ đến việc bản thân ngang hàng với anh ta, nhưng sau này những suy nghĩ đó đều rất nực cười, vì từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ đối xử với cô bình đẳng."
"Trong mắt của anh ta, đàn ông là ở bên ngoài kiếm tiên, phụ nữ không được lộ diện, nên ở trong nhà làm người vợ truyền thống, hơn nữa còn phải sinh con trai."
"Nhưng cô năm đó là sinh viên đã vào Đại học, làm sao dễ bị khuất phục trước những lời tẩy não này? Những suy nghĩ đó trong mắt cô vô cùng xấu, anh ấy chính là loại người cô ghét nhất trên thế gian này. Vậy mà, dù quan điểm không phù hợp với cô, nhưng vì cuộc hôn nhân sắp đặt này cô không còn cách nào khác, cô lúc đó giống như rơi vào trong một đầm lầy không thể thoát ra được, bắt đầu một đoạn thời gian đau khổ kéo đài, thường xuyên say rượu, nhưng cô vẫn không biết mình nên làm sao để chạy trốn khỏi xiang xích này."
Hứa Bối Đóa nghe được mấy lời này thật sự thấy đau xót thay, thời gian này Lục Hoài Ninh trải qua nhiều năm khó khăn, sự đau lòng của anh cũng khó có thể bày tỏ được...
Lúc nhỏ mẹ của Lục Hoài Ninh mất sớm, những người khác trong gia đình không thích anh, cũng không coi trọng anh ấy, chỉ có cô anh, Lục Chức Nghệ là thường xuyên đến thăm anh, hai người họ dường như đồng cảm với nhau.
Cô thân thiết giống như mẹ của anh ấy vậy...
Mãi đến sau này có một ngày, cô cuối cùng cũng mang những vết thương trong lòng can đảm đứng lên phá bỏ xiềng xích giam cầm, cô nói với tất cả mọi người rằng cô muốn ly hôn!
Quyết định này tất nhiên gặp phải sự phản đối của Lục Gia, vì họ cho rằng chuyện ly hôn đối với một người phụ nữ và cả dòng họ của cô là một sỉ nhục rất lớn, nhưng bọn họ không người nào nghĩ đến cô có được hạnh phúc hay không...