Hơn nữa hiện tại tiếp nhận tòa nhà này, khẳng định là hy vọng lấy chi phí tài chính thấp nhất đạt thành mục tiêu hiệu suất cao nhất.
Lục Hoài Ninh nghĩ:
"Đóa Đóa, cô thấy tầng cao nhất có thể không xây hay không, chúng ta có thể quy hoạch xây tầng cao nhất làm sân thượng công cộng?"
Hứa Bối Đóa suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên.
"Một khi một nơi công cộng được xây dựng và mọi người đều có thể đến, sẽ gây ra rất nhiều phiền nhiễu và ồn ào cho người ở tâng ngay bên dưới."
"Tôi đề nghị có thể làm thành vườn hoa sân thượng, sau đó tặng vườn hoa này cho hộ gia đình bên dưới, coi như một căn nhà lớn.
"Trước đây tôi đã nghiên cứu bảng giá, bởi vì hạng mục tòa nhà được trang bị thang máy, cho nên giá phòng cao nhất cả tòa nhà chính là tầng cao nhất hiện tại."
"Là cư dân tầng cao nhất, nhất định là khổ nhất, giá cao nhất nhưng lại ở tâng khả năng bị dột cao."
"Nếu xây dựng một cách không chuyên môn, kỳ thật tầng trên cùng chính là chịu khổ nhất, còn tầng dưới cùng sẽ có thang máy và một số thứ khác sinh ra tạp âm nhất định, đối với bọn họ mà nói cũng rất khó chịu."
"Vào thời điểm này, trên cơ sở đó, chúng ta nên tặng sân thượng làm khu phơi nắng, sau đó có thể trồng hoa trông cây cũng xem như có được có mất"
"Những cư dân khác mặc dù có thể sẽ cảm thấy, dựa vào cái gì nó có mình không có, thế nhưng ngẫm lại lần nữa tầng cao nhất lại sẽ chịu đựng một ít vấn đề, như vậy hai bên cũng sẽ không nói gì.
"Đây là phương thức vẹn toàn đôi bên nhất, hơn nữa sẽ biến tiểu khu này từ một khu vực vừa mới xây trở thành khu nhà ở chất lượng cao."
"Sau khi tiền của dự án tiếp theo được cấp cho mỗi tòa nhà để hoàn thành phần chính, nó sẽ chủ yếu được đầu tư vào việc nâng cao chất lượng về việc phủ xanh tiểu khu, đó mới gọi là môi trường sống chất lượng cao mà khu vực này nên có."
Lục Hoài Ninh vô cùng tán thành, lập tức đồng ý. Về sau tất cả người mua nhà đều sẽ biết là anh tiếp nhận hạng mục này, nhưng rõ ràng lại tiếp nhận một tòa nhà dang dở hoang tàn, lại còn có thể xây nên khu chất lượng cao như vậy, làm cho mỗi một cư dân đều không còn ghi hận chuyện trước đó, thậm chí càng thêm tán thưởng, đây mới là mấu chốt để xây dựng danh tiếng.
Hứa Bối Đóa cười rất vui vẻ: "Nếu như thật sự có thể làm như vậy, tôi coi như là hưởng sạch, vừa dùng tiền để mua nhà vừa có thể kiếm lời rồi."
Lục Hoài Ninh nhớ tới Hứa Bối Đóa đã nói chuyện với anh về nơi muốn ở.
Sân thượng có thể phơi nắng, gió dịu dàng thổi qua, bên cạnh có hoa cỏ.
Như vậy là tốt rồi...
Chuyện này quyết định như vậy, Lục Hoài Ninh đã quyết định công khai phương án này, quả nhiên sau khi công bố ra ngoài, có người vui mừng có người buồn, nhưng là cuối cùng tất cả mọi người không có dị nghị gì.
Lần này Hứa Bối Đóa chỉ đầu tư một phần vốn, không tham dự.
Cô bận rộn với những thứ mới.
Lục Chức Nghệ gửi cho cô một đống tài liệu lớn.
Hứa Bối Đóa không quên, cô muốn học tập chăm chỉ, cô cũng muốn phấn đấu ở thời đại này có để có được hào quang, muốn dùng mồ hôi chiếu sáng thanh xuân, thi đậu Đại học.
Cô sẽ tiến về phía trước, cố gắng đi về phía hào quang, bước ra khỏi Huyện nhỏ này để đến những nơi lớn hơn và xa hơn... tương lai tươi sáng hơn!
Gần đây, Hứa Bối Đóa không về thôn ở.
Nhà mẫu không nhiều lắm, hiện tại cũng không có người nào tới xem, hơn nữa bộ phận kinh doanh đã sửa nhà mẫu mới cho mọi người tham quan. Căn nhà làm Nhà mẫu lần trước nay đã có thể dọn vào ở.
Hứa Bối Đóa ở nơi này điều kiện tương đối tốt, cũng qua ngày lạnh nhất, không cần đốt lò sưởi, có thể an tâm học tập, đi làm ở trường cũng gần.