"Đóa Đóa, nếu như không nghĩ đến cái khác, cuộc sống cô muốn nhất là như thế nào?"
Lục Hoài Ninh bất thình lình hỏi.
Kỳ thật hai người bọn họ từ lần đầu tiên gặp mặt, đến nay quen biết lâu như vậy, mối quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, tuy nhiên chủ đề đối thoại luôn luôn là kinh nghiệm làm ăn, bàn chuyện kinh doanh, kế hoạch buôn bán,... rất ít khi nói về bản thân, hoặc là cái gì khác.
Phần lớn thời gian, Lục Hoài Ninh không có bạn bè, anh không suy nghĩ gì trong lòng, anh cũng chẳng biết ai có hứng thú nói mấy chuyện vặt vãnh này với anh không.
Hứa Bối Đóa không hề kinh ngạc, tựa như một người bạn cũ, tự nhiên nói:
"Tôi muốn sống trong một căn nhà thoải mái, ban công thông thoáng hướng về phía Nam, rảnh rỗi có thể nằm ghế mây lắc lư, mỗi ngày có thể tắm nắng. Về mặt công việc không cần quá bận rộn, có nhiều thời gian dành cho bản thân, haha, còn nữa, mỗi ngày đều được ăn dưa, đã là rất hạnh phúc rồi..."
Lục Hoài Ninh im lặng lắng nghe, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
"Tôi còn tưởng ước mơ của giám đốc Hứa là trở thành một người phụ nữ thành công, mỗi ngày đều mặc âu phục, mang giày da, có điều kiện đi du lịch khắp nơi trên thế giới...
Hứa Bối Đóa không cho là đúng:
"Đó là công việc, nhưng mà, làm việc chính là vì muốn có cuộc sống tốt hơn mà."
Mấy chục năm sau, thế giới phát triển từng giờ từng ngày từng tháng, nên kinh tế nhanh chóng lớn mạnh, mỗi người đều bị dòng nước lũ của thời đại cuốn theo buộc mình phải cố gắng chống đỡ, mạnh mẽ đứng lên trước sự cuồn cuộn của dòng chảy...
Nhưng mà, Hứa Bối Đóa xuyên vào sách là khoảng thời gian mấy chục năm trước so với thời của cô, phấn đấu cố gắng đã thay đổi được mạch truyện.
Mọi người đều gánh khối lượng công việc cao, thời gian làm việc kéo dài vô tận khiến ai nấy cũng phải làm tận lực, mọi thứ gần như phá hủy cuộc sống bình thường. Nhưng mà ở thập niên 90 này, có công việc là có phúc phần, đơn vị làm việc toàn những người trung thành với công ty, không thể tưởng tượng được.
Hứa Bối Đóa không phải muốn một cuộc sống xa xỉ, chỉ là hy vọng ngoài công việc, cô quay về làm một người bình thường, hằng ngày có chút thời gian tự do để hưởng thụ cảm giác an nhàn tự tại...
Ví dụ như bây giờ, cũng rất tốt.
Thời gian nghỉ phép trôi qua rất nhanh, trở lại Huyện, kỳ nghỉ dài dăng dẳng cũng gần kết thúc.
Ngày đầu trở lại sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, toàn thể cán bộ công nhân viên tổ chức một cuộc họp, Hiệu trưởng đứng trên bục chào hỏi vài câu...
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ông tuyên bố một tin tức trọng đại làm mọi người sửng sốt...
"Từ năm nay trở đi, nhà trường chúng ta cũng cần tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước, đề xướng giảm bớt gánh nặng cho đơn vị, sau này sẽ bãi bỏ chính sách cấp nhà cho giáo viên, mỗi nhân viên tự túc chỗ ở."
"Đơn vị sẽ giảm bớt gánh nặng, tiếp tục đầu tư nguồn tài chính vào giáo dục, để chúng ta cùng nhau hướng tới một ngày mai tươi sáng hơn cho thế hệ mới".
Hiệu trưởng nói gì sau đó, đều không ai nghe lọt tai nữa.
Trong đầu mỗi người đều bị tin tức này làm cho hoang mang —
Không cấp nhài
Sau này đơn vị sẽ không bao giờ cấp nhà ở nữa!
Điêu này có nghĩa là muốn ở trong một căn nhà thuộc về mình, trừ việc bỏ nhiều tiền ra mua, thì không còn cách nào khác.
Giáo viên không được phân phòng nữa bắt đầu bùng nổ, nhân viên lâu năm đã được phân phòng cũng không bình tĩnh được.
Người mới tới không được phân chia nhà, vậy những căn nhà đã chia trước đó thì sao? Không có bất kỳ giấy tờ sở hữu chính thức nào, toàn bộ dựa vào lời nói của lãnh đạo, dù như thế nào, bọn họ cũng không có cách nào có bằng chứng chứng minh đó là nhà thuộc về mình.
Lỡ như đơn vị muốn thu hồi, họ phải làm thế nào?
Thật không công bằng! Đã có thanh niên nổi giận dung dung hô to, trực tiếp phá đám.