Điều kiện của nhà Hứa Hắc Đậu cũng không tệ lắm, Hứa Hắc Đậu cố gắng làm việc, tích góp được số tiền, hiện cuộc sống của gia đình cậu cũng cải thiện rất nhiều.
Nhưng mà, Hứa Bối Đóa nghĩ có chút phức tạp, bà chủ mà Tết đến nhà nhân viên có phải không tốt lắm hay không?
Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, Hứa Bối Đóa đã quên, hiện tại cô đã là một đại ân nhân của toàn bộ thôn Lan Thủy.
Bên ngoài ký túc xá đã có người gõ cửa, là Hứa Hắc Đậu.
"Chị, em nói cho chị một điều, hiện tại người trong thôn đều biết chị về rồi, qua vài ngày nữa đến Tết, tất cả mọi người muốn làm một bữa tiệc mừng chị về!"
Trên mặt Hứa Hắc Đậu đầy sự hào hứng.
Lần trước khi chị Đóa Đóa muốn mở siêu thị nông sản, bởi vì nguồn hàng đầu tiên không dễ thông, cho nên Hứa Hắc Đậu đi vào trong thôn khuyên bà con đem đồ tốt nhất trong ruộng vườn nhà mình bán đi một đợt.
Lúc ấy rất nhiều hương thân trong thôn cũng không quá tin tưởng chuyện này, lo lắng đủ đường, miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống có dễ ăn thật không, chỉ bởi vì là đồng hương nên họ miễn cưỡng đồng ý chuyện này.
Thật không ngờ cô ở thị trường nông sản của Huyện lại rất được hoan nghênh, làm ăn rất tốt, giá tiên mua lại cao hơn nhiều so với bọn họ trực tiếp bán lẻ cho thương lái, nhưng cứ coi là vậy, trái cây rau củ cũng đều cung không đủ câu.
Để giữ được danh tiếng, họ phải chọn loại hàng hóa chất lượng tốt nhất.
Sau khi chuyện làm ăn này trải qua mấy tháng, tựa như đã trở nên vững chãi, cũng tạo nên thói quen mua sắm mới của nhiều gia đình.
Thậm chí ở ngoài Huyện, trứng gà thôn Lan Thủy cũng đã thành thương hiệu, vô cùng có tiếng.
Bao gồm có một số người trên Huyện chạy thẳng đến thôn Lan Thủy, muốn mua chút trứng gà ủng hộ đồng hương về buôn bán.
Tất cả mọi người muốn về sau có thể làm ăn lâu dài với giá thu mua và bán ra hợp lý, cho nên trên cơ bản thôn dân cũng không có bán lẻ, hiện tại thôn Lan Thủy nổi tiếng trứng gà, đã thành một mặt hàng đặc sắc của toàn bộ thị trường nông sản.
Lợi ích kinh tế lớn nhất trong đó đều nhờ Hứa Bối Đóa cố gắng mang đến, bà con trong thôn đều hiểu điều này.
Đồng thời mọi người cũng biết, Hứa Bối Đóa ở trong thôn, với họ đều xem như là họ hàng xa.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, tóm lại người trong thôn tranh nhau nhờ Hắc Đậu đến mời Hứa Bối Đóa cùng nhau ăn tiệc vui vẻ đón Tết trong thôn, hơn nữa cũng sẽ có tổ chức một số hoạt động lớn để mừng năm mới.
Hứa Bối Đóa suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, liền vui vẻ đồng ý.
Hứa Hắc Đậu thao thao bất tuyệt kể cho Hứa Bối Đóa nghe tập tục đón năm mới trong thôn:
"Ngày hai tám tháng Chạp phải ăn cháo."
"Trong thôn còn dựng tháp Cửu phẩm liên hoa, nó như một mê cung rất nhỏ, mỗi một vòng đều chỉ hướng lối ra khác nhau, phía trên sẽ có thẻ bài chúc phúc."
"Mỗi một thẻ bài chúc phúc đều viết những lời chúc khác nhau, lối ra sẽ có than lửa chất thành đống, chỉ cần đi ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, tổng cộng sáu vòng là có thể nhận được thẻ chúc phúc."
Tập tục rất giản dị lại thuần phác.
"Chị, cũng đã lâu rồi chị chưa về mừng năm mới cùng thôn, chị xoay tháp Cửu phẩm liên hoa lần cuối cùng chắc là lúc chị còn nhỏ xíu, sau đó chuyển đến nơi khác, mãi đến bây giờ mới có dịp quay về, lần này nhất định phải tham gia, đến lúc đó em sẽ tới tìm chị."
Hứa Bối Đóa vui vẻ gật đầu.
Hứa Hắc Đậu vội vàng về nhà, cùng người trong nhà chuẩn bị đồ ăn mừng năm mới.
Cậu trước khi đi còn nói, mấy ngày này Hứa Bối Đóa cũng không cần nấu ăn, cứ tự nhiên đến nhà cậu cùng nhau ăn cơm, nhà cậu đã chuẩn bị sẵn cơm mời Hứa Bối Đóa rồi.