Nhưng số lượng than ở mỗi phòng đều có hạn, giá than mùa này cũng rất đắt, lượng than duy trì theo đó mà có hạn, không phải muốn có là có, cho nên dù có lò sưởi thì nhiều khi cũng không ấm cho lắm.
Tay Hứa Bối Đóa lạnh cóng đỏ cả lên, môi và tay chân đều nứt nẻ, mỗi lần lạnh quá không chịu được, cô đến ngồi bên cạnh lò sưởi để cho ấm người một chút, lát sau quay về bàn làm việc lại bị lạnh đến xanh cả người.
Một ngày làm việc tối tăm không có ánh mặt trời, bên ngoài đường tuyết đã phủ kín khắp phố phường... sao mà trước kia ở nơi quanh năm chẳng có tuyết, lại mong ước được đắm mình vào đống tuyết như trên phim người ta hay làm thế nhỉ!?
Nhưng ai mà ngờ...
Cũng có những tâm hồn vô tư vui vẻ...
Các học sinh hào hứng đắp người tuyết, rôi chơi ném bóng tuyết trong sân trường, mải mê quên trời quên đất, đứa nào đứa nấy lạnh đến chảy nước mũi, tay chân khô nứt cả ra, nhưng đây mới chính là thái độ bình thường của học sinh phương Bắc.
Dù cho điều kiện thời tiết khắc nghiệt đến thế nào, họ vẫn hạnh phúc và tìm thấy rất nhiều niềm vui trong đó...
Vừa bước ra cửa văn phòng, gió lạnh gào thét, tạt thẳng vào mặt.
Hứa Bối Đóa như bật ngửa, rát mặt, buốt tai như có con dao xương giá chọc thẳng vào vậy.
Cô đi đoạn gần trường thấy có một số cửa hàng nhỏ, muốn đi vào xem ở đây có bán thứ gì đó để giữ ấm không, như găng tay lông, chụp tai, khăn quàng cổ,...
Những thứ khác đều dễ mua, nhưng có lẽ chụp tai không bán. Cô lạnh đến nỗi gân như không nghe thấy người khác nói gì, bên tai chỉ có tiếng ù ù như gió, lạnh đến đau nhức cả người...
Trong thành thị chắc chắn có loại chụp tai này,...
Hứa Bối Đóa còn đang suy nghĩ chuyện này, chẳng ngờ hôm đó tan làm về, cô lại bị sốt.
Bây giờ cô vẫn đang ở ký túc xá trong thôn Lan Thủy, mỗi phòng ký túc đều có lò sưởi.
Vì bị sốt, đương nhiên Hứa Bối Đóa cứ thấy uể oải trong người, cô không thạo việc đốt lò sưởi cho lắm, lò sưởi vừa đốt lên cái liền bị tắt, cô cho thêm than thế nào, thì lò vẫn bị tắt ngúm rất nhanh.
Thân thể mềm nhũn, cô cũng chẳng thèm quan tâm nổi nữa, mặc kệ, đến đâu thì đến.
Mùa này trời tối nhanh, thấy Hứa Bối Đóa không đến thăm nhà máy (xưởng), Hứa Hắc Đậu lo lắng, thân là trợ lý, cậu nhanh chân chạy đến ký túc xá tìm chị Đóa Đóa.
Lúc chiều về, đầu óc Hứa Bối Đóa đã quay cuồng, ngay cả cửa cũng không khóa, để hở ra một khe nhỏ.
Nhìn thấy cửa đang hé, Hứa Hắc Đậu thấy sợ rồi, chị Đóa Đóa của cậu từ trước đến nay luôn đề cao cảnh giác nhất, ra ngoài nhất định phải khóa cửa.
Hứa Hắc Đậu còn tưởng trong phòng có trộm, lặng lẽ đi vào không phát ra tiếng động, để một tay tóm gọn tên trộm này.
Ai ngờ sau khi đẩy cửa ra, Hứa Hắc Đậu thấy lò sưởi đã tắt ngúm, trong phòng lạnh như băng, mặt Hứa Bối Đóa đỏ bừng, nằm co rúm trên giường với một ma quần áo đắp trên người, vẻ mặt mơ mơ màng màng, mắt nhắm hờ tỉnh tỉnh mê mê, gần như không biết xung quanh xảy ra chuyện gì nữa.
"Chị, chị sao vậy? Chị đừng dọa em!"
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Bối Đóa, cậu biết ngay có điều không ổn, cậu hoang mang chạy loạng choạng đến gần, đưa tay sờ trán cô, nóng vô cùng nóng...
"Chị bị sốt cao rồi, chị khó chịu lắm không? Em... Để em nghĩ xem nên làm gì!"
Hứa Hắc Đậu lo lắng bối rối như ngồi trên đống lửa.
Cậu cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nhất là một cô gái.
Hơn nữa lúc nhỏ cậu cũng chưa từng sốt cao như vậy bao giờ, không biết bây giờ nên làm thế nào, trước kia khi cậu bị sốt, mẹ cậu cho cậu ngủ trong chăn, vùi trong chăn cho ra mồ hôi là ổn.
Trong thôn cậu là một chàng trai vốn đã khờ khệch.
Hứa Hắc Đậu nghĩ thâm, sốt cao thế này, phải đưa chị đi gặp bác sĩ thôi, nhưng trạm y tế lại ở Huyện bên cạnh, lúc này trời đã tối, chắc chắn đã đóng cửa rồi.