----
Hứa Bối Đóa trong lòng chê bai: Không phải các người đến nhà tôi ép nhanh chóng muốn hôm nay dạm hỏi sao? ”
Ba Quang Diệu lập tức dẫn người trong nhà đều lùi lại phía sau vài bước, nghiêm túc nói rõ:
"Người thân trong nhà, mọi người đều nhìn thấy, cũng đã nghe thấy. Quang Diệu nhà chúng tôi là bị cô ấy dụ dỗ lừa gạt, tôi thân là ba của Quang Diệu, tôi tuyên bố, con của tôi Hứa Quang Diệu và cô gái này không hề có bất kì mối liên hệ gì! ”
"Còn nợ, các người cứ đòi tiền của các người, xin đừng liên lụy đến nhà chúng tôi!”
"Quang Diệu, chúng ta đi! ”
Trước khi đi, người ba này còn hung dữ trừng mắt với em mình là thím Hai của Hứa Bối Đóa.
Thím Hai chết thôn ở đó, mọi chuyện làm sao khác hoàn toàn so với bà nghĩ, bà căn bản không biết ba mẹ của Hứa Bối Đóa lại nợ nhiều đến như vậy!
Hứa Bối Đóa nhìn thím Hai một cách đáng thương, cầu xin: "Thím, thím giúp con nói gì đó đi! Thím không phải thương con nhất sao? Thím đến khuyên bọn họ đi, con muốn kết hôn cùng Quang Diệu! ”
Thím Hai nhổ nước bọt, nói: "Con gái, muốn trách thì trách con không có phúc, thím cũng giúp con không nổi! Ai biết ba mẹ đã chết của con lại nợ một khoản nợ khổng lồ! Con đáng thương, Thím cũng đáng thương! ”
Nói xong, thím Hai quay người bỏ đi, không hề dừng lại.
Hứa Bối Đóa cười: Ha ha
Còn có người dân đứng xung quanh, một người cũng không thoát khỏi.
Cô chạy về phía đám đông, nhìn thấy ông Ba, người quan tâm đến ngôi nhà nhất, đang chống gậy xem náo nhiệt.
Mắt của Hứa Bối Đóa phát sáng, như thể giống như bắt lấy cọng rơm mà kêu cứu mạng.
"Ông Ba! Ông Ba là người thân của con! Ông chẳng phải là người mà ba mẹ con tôn kính nhất sao, ông còn là trưởng bối lớn nhất ở trong thôn! ”
"Ông hãy kêu người trong thôn giúp con gom tiền trả nợ với! ”
Sau đó cô bắt đầu tấn công xung quanh:
"Chú! Dì! Mọi người giúp con đi! ”
"Mọi người đều ở trong thôn, đều là người thân nhất! ”
"Mỗi nhà đều là người thân của con!”
"Chúng ta cùng chung dòng máu, đều là họ Hứa, máu chảy ruột mềm! ”
"Tổng cộng chỉ 20,000 vạn, không nhiều, chỉ cần mỗi nhà một vạn, thì đủ rồi! ”
"Nếu có bốn mươi hộ góp lại, mỗi hộ chỉ cần 5 ngàn thì đủ! ”
"Năm mươi hộ, mỗi hộ chỉ cần 4 ngàn! ”
"Sáu mươi... sáu mươi, không...”
"Một trăm hộ, mỗi hộ chỉ 2 ngàn! ”
"2 ngàn, chỉ có 2 ngàn, mọi người không lấy ra sao? ”
"Con biết 2 ngàn có thể là toàn bộ tài sản của mọi người, nhưng 2 ngàn có thể cứu mạng cháu! ”
"Chúng ta đều là những người thân nhất và tốt nhất, con là cháu gái thân nhất của mọi người! ”
"Mỗi nhà giúp con 2 ngàn, trong nhà của con có mấy cái giường tầng để mọi người đều có thể vào trong đó sống! ”
... ...
Vài dì bỏ chạy đầu tiên.
Vài chú thấy vậy cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Sau đó, người dân trong thôn đứng xem náo nhiệt đều tự nhiên biến mất không thấy bóng, giả vờ những người áo đen và Hứa Bối Đóa không tồn tại.
Ông Ba đi đứng không tốt, không người giúp đỡ, rời đi chậm rãi.