Hứa Quang Diệu cảm thấy có chút tự hào, nghĩ thấy hành động lần này của mình được cậu cả khen ngợi, trong khi trước kia cậu luôn coi thường anh, cuối cùng đã nhìn anh bằng ánh mắt khác...!
Hứa Quang Diệu vui vẻ trở về thôn.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh Hứa Bối Đóa lau mồ hôi, khinh miệt nói: "Em biết không? Người vừa nãy, chính là ba của Lôi Thanh."
"Xem ra ông ta đã biết chuyện này, nhìn dáng vẻ của ông ấy chắc cũng không dám truy cứu."
"Dù sao bây giờ Sở Giáo dục cũng rất nghiêm ngặt đối với chuyện này, trong lần điều tra vừa rồi, ông ta đã nhờ một vài mối quan hệ để ém chuyện Lôi Thanh mạo danh thay thế cô, mọi chuyện xử lý qua loa. Chắc bây giờ ông ta cũng không dám làm gì cô, một khi bắt đầu truy cứu, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, chuyện xấu nhà ông ta chắc chắn sẽ bị bại lộ!"
Hứa Bối Đóa cười nhẹ nhàng, liếc mắt một cái, nhìn ra được Hứa Quang Diệu đang tính toán điều gì.
Trong nguyên thư, Hứa Quang Diệu có một người cậu cả là lãnh đạo trong Huyện, cũng chính là ba của Lôi Thanh.
Nhưng trong sách, Hứa Quang Diệu có mối liên hệ chẳng mấy tích cực với cậu cả của anh.
Cậu cả khinh thường dân quê, cũng chưa bao giờ sẵn lòng giúp đỡ bọn họ.
Ở trong sách, cho dù Hứa Quang Diệu thực sự tỏa sáng, học Đại học trên Tỉnh, cậu cả cũng không xem trọng anh.
Nhưng Hứa Quang Diệu cảm thấy anh ta là người được chọn, khi học Đại học trên Tỉnh, dù nhà nghèo không có học phí thì cũng không chịu cúi đầu mở miệng đi cầu xin cậu cả giúp đỡ.
Sau khi vào Đại học, Hứa Quang Diệu nhẫn nhục chịu đựng chăm chỉ học tập, cuối cùng về sau phát đạt, cũng không muốn qua lại với cậu của mình.
Từ nguyên tác có thể thấy được, Hứa Quang Diệu là một người rất có lòng tự trọng, ai khinh thường anh ta, anh ta đều ghi nhớ trong lòng... Hứa Bối Đóa nghĩ thầm, bây giờ ở giai đoạn này, chắc chắn Hứa Quang Diệu vẫn còn ghi nhớ chuyện cả nhà bọn họ bị cậu cả khinh thường, làm sao anh ta có thể chủ động chạy đến Huyện tìm cậu cả, hơn nữa còn đúng lúc Hứa Bối Đóa khai trương siêu thị mà dẫn đến, lại còn thì thầm gì đó vào tai...
Dáng vẻ lén lút, mưu đồ bất chính rành rành như sợ người khác không nhìn ra hay sao!
Hứa Bối Đóa biết rất rõ, Hứa Quang Diệu chắc chắn sẽ báo cáo chuyện gì...
Cô trở thành giáo viên của trường học, chắc chắn sẽ có nhiều người ghen tị, nhưng đa số họ chỉ im lặng giấu trong lòng, đời ai nấy sống, nước sông không phạm nước giếng.
Hứa Quang Diệu lại biểu hiện ra mình là nam chính trong nguyên thư, những chuyện người khác không dám, thì anh ta lại có gan đi làm.
Hứa Bối Đóa biết rõ ràng, với những chuyện này, tuyệt đối không phải là ngày một ngày hai, một lần, hai lần là xong...
Rất nhiều đơn vị không cho phép làm thêm việc bên ngoài, nhưng công tác quản lý năm 1990 còn chưa nghiêm khắc, đặc biệt là cấp Huyện, việc giám sát rất lỏng lẻo, rất nhiều người làm việc ở đơn vị đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm việc khác.
Dù sao tất cả chỉ là để kiếm tiền, làm ăn chân chính, không hổ thẹn!
Hứa Bối Đóa biết rõ, dù ở thời đại nào, lý do phán xét người làm thêm việc thứ hai đều thường là lãnh nhiều đầu lương.
Chắc chắn Hứa Quang Diệu lợi dụng chuyện này để gây sự vô cớ với cô.
Đóa Đóa: "Ôi người đàn ông trẻ người non dạ, ngây thơ quá."
Chắc chắn anh ta không biết thế nào gọi là người quản lý hay chủ quản là gì...
Mặc dù Hứa Bối Đóa in danh thϊếp cho chính mình, nhưng trên thực tế cả đội trang trí và toàn bộ nhóm quy hoạch kiến trúc của cô đều chưa đăng ký thành lập công ty.
Giấy phép kinh doanh siêu thị là do Lục Hoài Ninh làm.
Do có nhiều vấn đề cần được xem xét, bọn họ đã có một buổi thảo luận và thống nhất với nhau...