Hứa Bối Đóa đến gần, mở miệng hỏi:
"Chào các em học sinh, cô là giáo viên Hứa của phòng hành chính trường chúng ta, các em sao còn chưa về nhà, có chuyện gì khó khăn sao?”
Mấy cô gái ngẩng đầu, rụt re trả lời: "Chào cô Hứa, thôn chúng em ở rất xa, đi bộ vê mất bốn tiếng. Bây giờ trời sắp tối, đêm xuống chúng em không dám đi xa như vậy, đang định qua đêm trước cổng trường.
Hứa Bối Đóa tò mò hỏi: "Nếu là như vậy, các em trở về ký túc xá ở một đêm, sáng mai hãy về, sao lại cứ như thế ngồi ở cửa trường học, buổi tối trời sẽ rất lạnh và cũng không an toàn.
Mấy em học sinh do dự, một bé gái trong đó tương đối gan dạ, lúc này mới phản ánh: "Dì quản lý khu ký túc xá chúng em ở nghỉ phép, các dì ấy muốn khóa ký túc xá lại, ở lại cũng được, nhưng phải bị nhốt ba ngày, chúng em liền quyết định đi ra.
Hứa Bối Đóa nhíu mày, điều này thật sự quá đáng...
Nhất định tối hôm nay không thể để cho những đứa trẻ này lang thang ở cổng trường, trường học tuy tọa lạc ở khu vực sôi nổi của Huyện nhưng dù sau nửa đêm cũng không an toàn.
Hứa Bối Đóa nghĩ lại, hỏi thôn của các bé ở đâu, phỏng chừng một chút, thật ra cũng chỉ mấy chục cây số, không xa lắm...
Chỉ là đường đi bộ hiểm trở, quanh co, trèo đèo lội suối, quả thật mất nhiều thời gian.
Nhưng lái xe thì khác.
Thời đại này, lượng xe lưu thông trong Huyện rất thưa thớt, trên đường cơ bản đều thông suốt, vấn đề duy nhất là ở vùng nông thôn, nhiều đoạn đường đất, di chuyển có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối không có nguy cơ kẹt xe.
Hứa Bối Đóa ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Tối nay mấy em ăn cơm chưa?
Câu trả lời đương nhiên là chưa, mấy bé gái vùng quê mỗi tuần về nhà lấy sinh hoạt phí đều rất rất ít, lúc này căn tin trường học lại đóng cửa, quán ăn bên ngoài lại quá đắt, suy cho cùng vẫn không có chỗ ăn cơm. Hứa Bối Đóa đếm tổng cộng có tám bé gái, đều ở cùng một thôn.
"Đi, cô Hứa dẫn các em đi ăn cơm trước, sau đó nghĩ cách đưa các em về nhà."
Các bé nhận ra chiếc áo khoác Hứa Bối Đóa đang mặc là đồng phục công sở do nhà trường cấp phát. Biết chắc cô là giáo viên của trường, đều đồng loạt đứng dậy, ánh mắt sáng ươn ướt long lanh nói: "Nhưng mà cô ơi, chúng em không có tiên..."
Hứa Bối Đóa xua tay: "Không sao, hôm nay cô mời các em ăn com
Trên công trường, một nồi cơm lớn vừa được dọn ra cho mọi người. Ăn thêm vài miếng cũng không sao, có rau, có thịt, cứ ăn bao nhiêu tùy thích.
Tuy rằng không phải là bữa tiệc lớn xa hoa gì, nhưng đối với những bé gái nhỏ nhắn này mà nói, bữa ăn này vô cùng... vô cùng ngon, so với mỗi một bữa ăn thường ngày ở trường, đều ngon hơn mấy lần.
Ăn uống no đủ, Hứa Bối Đóa tìm vài tài xế đáng tin cậy của đội xe nghĩ cách đưa những học sinh này về nhà.
Có một tài xế đứng ra nói: "Thôn này chính là quê tôi, tôi biết đường, chuyện dễ, lái bốn mươi phút là đến nơi."
Trong đội xe tình cờ có một chiếc xe buýt nhỏ, bình thường cũng nhận việc chở người, nếu có một đám người muốn đi Thành phố, cũng sẽ thuê trọn một chiếc xe buýt nhỏ để chở họ đi.
Vừa vặn chiếc này thừa chỗ cho mấy học sinh hôm nay ngồi.
Tài xế làm trong đội xe nhiều năm, là người tương đối đáng tin cậy, nhưng vì đảm bảo an toàn, Hứa Bối Đóa vẫn quyết định cùng Hứa Hắc Đậu đi theo xe.
Cùng nhau ngôi trên xe buýt, mấy bé gái thấy có cô Hứa làm bạn, cũng không còn sợ hãi nữa.
Suốt dọc đường đi, Hứa Bối Đóa hỏi thăm tình hình, biết được còn có rất nhiêu đứa trẻ ở xa như vậy, mỗi cuối tuân và ngày nghỉ về nhà, tất cả đêu phải dựa vào hai chân đi bộ, lưng đeo cặp sách và hành lý nặng nề.
Hứa Bối Đóa trâm tư suy nghĩ, nếu như có thể thuyết phục thầy Hiệu trưởng, từ nguồn tài chính của trường trích ra chút tiền thuê xe buýt đưa đón học sinh những ngày nghỉ, thật là tốt biết baol
Bốn mươi phút trôi qua, xe đã đến, trước khi chia tay, đột nhiên một bé gái ghé sát vào bên cạnh Hứa Bối Đóa, ngọt ngào nói: "Cô Hứa, em cảm ơn cô, cô thật tốt!" Hứa Bối Đóa cảm thấy trong lòng am áp, dễ chịu... mỉm cười nhẹ nhàng, thâm nghĩ:
"Được rồi, lân này, xe buýt phục vụ đưa đón học sinh cho trường nhất định phải làm!
Hiệu trưởng, mặc kệ thây có đồng ý hay không, em thay mặt thây đồng ý trước vậy!"