Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 201




Chuyện của Từ Phương cũng truyền tới thôn Sơn Tuyền, mấy người khi trước còn châm chọc Tần Đại Minh không có vợ, thậm chí còn khuyên giải ông nên đi làm hòa giờ đây đều trợn tròn mắt, chỉ có thể nói Tần Đại Minh tinh mắt sớm nhìn thấu vợ là loại người như thế nào, may mắn là ly hôn sớm, nếu không Tần Đại Minh cũng phải gặp tai ương theo!

Mà sau khi mấy chuyện này lộ ra ánh sáng, cũng nhanh chóng được chuyển lên chuyên mục tin tức.

Trải nghiệm Phương Thanh Nghiên bị cùng một người lừa bán đến hai lần cũng trở thành một đề tài nóng hổi, tất cả mọi người đối với trải nghiệm ly kỳ lại khốn khổ bấp bênh của cô gái này đều cảm thấy đồng tình, thương cảm sâu sắc.

Đài truyền hình cùng tòa soạn báo ba ngày hai bữa chạy tới phỏng vấn, ngay cả người của bệnh viện cũng quan tâm có thừa, còn có người đi ngang qua nơi này đặc biệt muốn tới thăm cô, giỏ trái cây cùng hoa trong phòng bệnh cũng không có chỗ để.

Phương Thanh Nghiên không chịu nổi phiền phức, chỉ có thể tỏ vẻ: Không nhận bất kỳ cuộc thăm hỏi và phỏng vấn nào!

Cô bị thương ở đầu, bác sĩ đề nghị cô ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, Tân Thục Huệ cũng ở lại chăm sóc cô.

Hiện tại đương nhiên không giống với trước kia, trong tiệm bún ốc có rất nhiêu nhân viên, Tân Thục Huệ không cần tự mình ở trong tiệm quan sát cũng có thể hoạt động bình thường.

Lục Khiên cũng bị thương, nhưng hắn chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc rồi bình thường chú ý một chút là được rồi, nhưng hắn lại mặt dày muốn tới bệnh viện.

Bác sĩ một lần nữa nhấn mạnh hắn không có vấn đề gì, không cân nằm viện, hắn liền đau cái này đau cái kia, sau đó lại là đau ngực.

Bác sĩ vừa nhìn lịch sử bệnh, thế mà có bệnh tim, lập tức sắp xếp cho người vào ở phòng bệnh, ngay sát vách Phương Thanh Nghiên.

Lục Khiên liền trở lại giống như bình thường, không có việc gì liên tới cửa, thỉnh thoảng trong túi xách còn đem theo chút đồ tốt, muốn tới chỗ Tần Thục Huệ ăn chực.

Đây chính là ân nhân cứu mạng của con gái, Tân Thục Huệ đương nhiên sẽ không do dự, cái gì cũng nghe theo.

Phương Thanh Nghiên lắc đầu bất lực, sau khi nhập viện phải xin nghỉ học ở trường, mấy ngày nay cũng không có trò gì để giải trí, cô dành phần lớn thời gian để đọc sách học tập.

Lục Khiên nhìn cô học chăm chú như vậy, không nhịn được bĩu môi, Cô đọc sách hoài thì có ý nghĩa gì...

Phương Thanh Nghiên kiên nhẫn giải thích: "Sang năm tôi phải thi tốt nghiệp trung học, học tập sớm một chút không tốt sao?"

"Thi cử thật phiền toái, tôi cũng không thích thi cử, hơn nữa người ta thi cử là để phát triển hơn rồi kiếm thật nhiều tiên, nhưng về sau cô cũng sẽ không thiếu tiền... Lục Khiên ra vẻ đương nhiên, gia cảnh hắn như vậy, chỉ cân không giết người phạm pháp, nhất định là cả đời không cần lo cơm áo gạo tiên, huống hồ hắn có bệnh bẩm sinh, mẹ hắn cũng rất ít khi ép buộc hắn ở phương diện này.

"Làm sao anh biết tôi sẽ không thiếu tiền?" Phương Thanh Nghiên kỳ quái hỏi.

"Tôi..." Lục Khiên nhớ tới giấc mộng kia, hiện tại hắn rất chắc chắn đó không chỉ là giấc mơ, phần lớn sự việc trong mơ đều tương ứng với hiện thực.

Nếu Phương Thanh Nghiên là con gái thất lạc của Phương gia, vậy gia cảnh của cô cũng không kém hắn là bao, nhất định sẽ không phải lo lắng cho những chuyện này.

Nhưng hắn cũng không thể nói bản thân biết được những chuyện này do nằm mơ thấy.

Vì vậy, lời đến bên miệng liền sửa lại,"Không phải tôi thấy bún ốc nhà cô bán rất được sao?"

Phương Thanh Nghiên lại nở nụ cười,"Có tiền và có bằng cấp là hai chuyện khác nhau, mẹ tôi hy vọng tôi có thể học khoa chính quy, mà tôi cũng muốn làm một số chuyện mình cảm thấy hứng thú."

"Cô cảm thấy hứng thú với cái gì?"Lục Khiên tò mò, hiện tại hắn chỉ muốn biết tất cả về cô.

"Tôi... tôi muốn vẽ..."

Phương Thanh Nghiên không kìm lòng được mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắp vào hạ, mọi thứ ngoài cửa sổ dường như đều căng tràn sức sống.

Từ nhỏ cô đã rất có thiên phú vẽ tranh, lúc trở lại gia đình ruột thịt còn đặc biệt vẽ hai bức tranh cho cha mẹ, sau khi cha mẹ nhìn thấy đều vô cùng vui vẻ, còn chân thành khen ngợi cô, đó có thể là thời gian cô cảm thấy vui vẻ nhất sau khi trở về.

Nhưng sau này cô mới phát hiện ra, tranh của chị cô đẹp hơn của cô rất nhiều, dù sao cũng là từ nhỏ đã được học, còn lấy về đủ loại giải thưởng.

Trong nhà còn có một căn phòng triển lãm đặc biệt cho chị gái trưng bày tranh, còn hai bức chân dung cô vẽ đã sớm bị vứt bừa bãi dưới tầng hầm, lúc phát hiện ra cũng đã bị sâu cắn nát.

Từ đó, cô không còn hứng thú với việc vẽ tranh nữa.

Nhưng trên thực tế, trong thâm tâm cô vẫn rất thích vẽ tranh, kiếp trước do chịu những ảnh hưởng này mà phải từ bỏ sở thích của mình, đời này nhất định cô phải quyết tâm theo đuổi.

Phương Thanh Nghiên thu hồi ánh mắt, cười nói: "Cho nên, tôi muốn thi đậu vào một học viện mỹ thuật để học tập tốt một chút."

Lục Khiên liền nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức tranh của cô, cũng chính vì bức tranh này mà hắn biết tên cô, mà bức tranh kia vẫn còn nằm trong ví tiền của hắn.

Lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân có vẻ hoảng loạn, ánh mắt của cả hai đều dừng lại trên cửa.

Tần Thục Huệ đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy Phương Thanh Nghiên thì ánh mắt càng thêm rối loạn, bà cắn môi tựa hồ như đang trấn an bản thân, sau đó hít sâu một hơi nói: "Nghiên Nghiên, có người muốn gặp con."

Phương Thanh Nghiên theo bản năng nhíu mày, "Nếu là phóng viên thì thôi đi..."

Tần Thục Huệ lại lắc đầu, nói: "Bọn họ hình như là cha mẹ ruột của con."