Tần Thục Huệ nhìn thấy chỗ tiền kia, môi run lên, xông lên hung hăng nắm lấy cánh tay Lưu Bội Trân, khóc lóc nói: "Bà nói đi, có phải là bà bán con gái tôi lấy tiền không?"
Lưu Bội Trân đau đến mức há mồm kêu oai oái, trong lòng cũng nổi giận, lớn tiếng phản bác: "Ai bán con gái của cô, đây là tôi hứa cho con gái cô một gia đình tốt, cô phải cảm kích tôi mới đúng!"
Tần Thục Huệ trợn tròn mắt, nói: "Một gia đình tốt? Gia đình cái gì? Con bé mới 16 tuổi, còn chưa đến tuổi được phép kết hôn lại còn đang đi học nữa, thêm một năm nữa là phải đi thi đại học chính quy rồi, lấy đâu ra thời điểm lấy chồng?”
Lưu Bội Trân xì một tiếng,"Con gái thi vào đại học làm cái rắm gì chứ! Bộ dạng xinh đẹp là bổng lộc trời cho, nhân lúc còn trẻ mà không sớm tìm cho nó một gia đình tốt là đang làm chậm trễ tương lai của nó đấy!"
Nói xong, bà ta lại kể lể về Vương gia qua miệng của chị Trâu ra sao, nói người ta có tiền như nào, ở thành phố lân cận có thế lực như nào, còn nói Phương Thanh Nghiên gả qua nhất định là hưởng phúc, tuyệt đối sẽ không chịu khổ.
"Bà mối kia còn nói, đợi đến khi chính thức kết hôn, còn có thể cho một số tiền lớn sính lễ... Lưu Bội Trân nhìn Tân Thục Huệ một cái, lời đến bên miệng bỗng trở nên vòng vo, Tận một vạn đấy!"
Năm vạn đồng của bà ta, bà ta tiếc không muốn cho Tần Thục Huậệt
Tần Thục Huệ không thể tin vào lỗ tai của mình, gần như là gào lên: "Một vạn, bà liền bán con gái tôi?? Bà gặp qua đám người Vương gia kia rôi sao? Bà căn cứ vào gì mà nghe lời người khác trong khi còn chưa biết người ta đang muốn làm gì?! Người đứng đắn làm mai mối ai lại đi bắt người, phải nói là bọn buôn người mới đúng!"
Lưu Bội Trân vừa nghe cũng luống cuống: "Cái gì mà bọn buôn người, cô đừng nói hươu nói vượn!"
"Đó không phải bọn buôn người thì tại sao phải trực tiếp trói người bắt đi, lúc ấy bà rốt cuộc nói chuyện với người ta như nào?!" Tần Thục Huệ mạnh mẽ nắm lấy cổ áo Lưu Bội Trân mà lay, tâm tình gân như sụp đổ hoàn toàn.
Trong lòng Lưu Bội Trân hoảng loạn muốn chết, đành nói ra sự tình.
Bà ta được Từ Phương giới thiệu thím Trâu, nói hai người đã thương lượng xong chuyện mai mối, lại dẫn thím Trâu đi xem mặt Phương Thanh Nghiên.
Bà ấy rất hài lòng, nhờ Lưu Bội Trân giật dây giúp để được tiếp xúc với con bé.
Nhưng chuyện này chắc chắn Lưu Bội Trân không làm được, bà biết Phương Thanh Nghiên chán ghét mình đến mức nào, nhớ ra tiết Thanh Minh hôm sau nhất định mẹ con Tần Thục Huệ sẽ đi tảo mộ cho con trai bà, bà liền nhanh chóng đem tin tức ngày tiết lộ cho thím Trâu.
Vì thế, thím Trâu cho bà ta năm ngàn đồng, nói là phí xử lý tốt, càng nhấn mạnh bà phải giữ kín như bưng thì sẽ không có gì liên quan đến bà.
Lúc ấy thím Trâu nói là ngày hôm đó sẽ dẫn người nhà Vương đi thăm Phương Thanh Nghiên, nhưng bây giờ qua miệng Tần Thục Huệ nói, Phương Thanh Nghiên là trực tiếp bị bắt cóc.
Lớn chuyện rồi!
Lưu Bội Trân không dám giấu diếm, sợ thật sự xảy ra án mạng thì bà trốn cũng không trốn được.
Bà lắp bắp kể rõ mọi chuyện, cố gắng trấn an nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thật sự thấy người ta chỉ là bà mối bình thường, đúng rồi, muốn tìm thì cô tìm Từ Phương, bà mối là do cô ta giới thiệu, có khả năng cô ta sẽ biết bà mối kia đang ở đâu!"
Tần Thục Huệ khóc đến mức đứng không vững, bà thật sự không hiểu cả đời này bản thân chưa bao giờ làm việc ác, vì sao lại có nhiều vận rủi rơi xuống đầu đến thế!
Nếu là nhằm vào bà, bà chịu cũng đã đành, nhưng tại sao mọi chuyện đều là Phương Thanh Nghiên chịu đựng!
Bà một tay nuôi lớn con gái, không phải con ruột nay lại càng giống con ruột, con bé chính là mạng sống của bài
Tần Thục Huệ dùng sức túm lấy cổ áo Lưu Bội Trân, năm ngón tay dùng sức, gần như khiến người ta không thở nổi, đây là lần đầu tiên trong đời bà hận một người như vậy.
Bà gân như gào thét: "Lưu Bội Trân, năm đó bà thấy tôi không mang thai được, không đánh thì mắng tôi, không coi tôi là con người! Sau đó tôi mang thai, sức khỏe tôi kém cần người chăm sóc, bà không chịu chăm sóc thì thôi đi, còn bắt tôi làm tất cả mọi công việc, bắt tôi uống mấy thứ thuốc vớ vẩn bảy tám tệ, kết quả hại tôi khó sinh, không thể giữ đứa trẻ cũng không thể tiếp tục mang thai!"
Lưu Bội Trân luống cuống, bà ta chưa từng thấy ai cuồng loạn như vậy, lực tay kia giống như muốn bóp chết mình, khiến bà ta vô cùng sợ hãi.
"Cô đừng có mà nói hươu nói vượn, ai hại cô khó sinh!"
"Năm đó y tá đỡ đẻ cho tôi có thể làm chứng, trong bệnh án bệnh viện sản xuất có ghi chép, tôi là bởi vì uống thuốc lung tung, hơn nữa thời gian mang thai mệt nhọc quá độ mới dẫn đến khó sinh, đứa nhỏ trong bụng tôi cũng là vì lí do đó mà chết!"