Vừa dứt câu, Giang Liên Hương liền đẩy hai người đó ra khỏi nhà.
"Hừ, vênh váo gì chứ, không phải chỉ sinh ra một cô gái xinh đẹp sao, thật coi như bảo bối rồi, tuổi thanh xuân của con gái có thể được mấy năm chứ, đến lúc già rồi thì không phải không đáng một xu sao?"
Trong lòng Từ Phương cũng không phục, ngược lại đi an ủi bà bác kia: "Thím Trâu, thím cũng đừng tức giận, tất cả đều do chị dâu tôi hồ đồ, thân đã sinh con gái mà còn làm như bảo bối, thật buồn cười."
Thím Trâu bĩu môi, hai người đi ra ngoài, lại vừa vặn đụng phải Lưu Bội Trân đứng ở bên ngoài.
Lưu Bội Trân cười tủm tỉm đi tới, thân thiết kéo tay Từ Phương, nói: "Tiểu Phương à, người ta tốt như thế nào, con cũng nói với thím đi."
Từ Phương chán ghét nhìn Lưu Bội Trân, bà ta cũng bởi vì Lưu Bội Trân mà mới ngã đau như vậy, lại nói thanh danh của Lưu Bội Trân ở trong thôn cũng không tốt, trong lòng bà ta tất nhiên là không vui.
Bà ta và thím Trâu liếc nhìn nhau, sau khi thấy đối phương gật đầu với mình, bà ta mới kể lại chuyện này một lần cho Lưu Bội Trân nghe.
Nói là láng giêng có hộ gia đình muốn cưới vợ, lúc trước Từ Phương mang theo cháu gái ra ngoài, vừa lúc bị đối phương nhìn thấy, đối phương liền tìm thím Trâu đến làm mai, muốn cưới Từ Linh về nhà.
Đáng tiếc Từ Linh không vui, thái độ của hai vợ chồng Từ gia cũng cứng rắn, chuyện này căn bản là không thể nói tiếp được.
Trong lòng Lưu Bội Trân cũng hiểu rõ, cô gái Từ Linh kia được xem xinh đẹp, người ở toàn bộ thôn Thương Thủy này đều biết tới, vì thế việc người ta tâm cao khí ngạo một chút cũng là bình thường.
Chỉ có cơ hội tốt như vậy mà lại không biết quý trọng, người một nhà này quả thật rất ngu xuẩn.
Nếu là vào thời đại trước kia, khi một ông chủ lớn nhìn trúng cô gái nào đó thì trực tiếp cưới về làm tiểu thiếp, đằng này Từ Linh đây là được người ta cưới về làm vợ cả, vậy mà đám người Từ gia kia lại kỳ kèo mặc cả, quả thực đúng là không biết tốt xấu.
Lưu Bội Trân phối hợp với hai người họ mắng vài câu, rất nhanh đã giành được hảo cảm của hai người.
Từ Phương cười nói: "Thím Lưu, thím Trâu là một bà mối nổi tiếng, bà ấy quen biết đều là ông chủ lớn có uy tín, hôn sự này tôi thấy là không thành công, nếu thím có cô gái xinh đẹp cũng có thể hỗ trợ giới thiệu, nếu được ông chủ lớn kia nhìn trúng, chắc chắn sẽ không thiếu lợi cho thím."
Lưu Bội Trân quả thực là tâm đang nở hoa, bà ta biết chuyện này nhất định là có lợi, nếu không thì Từ Phương cũng sẽ không vì nó mà không ngại trở mặt với anh trai mình.
Nhưng bà ta phải đi đâu tìm được cô gái xinh đẹp đây?
Đang khó xử, ánh mắt Lưu Bội Trân bỗng nhiên sáng lên, Phương Thanh Nghiên không phải rất xinh đẹp sao?
Đoạn thời gian trước bà ta ở trên đường đã từng đụng phải mẹ con Tần Thục Huệ một lần, Phương Thanh Nghiên đã sắp 16 tuổi rồi, bộ dáng kia phải nói là rất xinh đẹp, ánh mắt bà ta cũng không kìm được mà nhìn theo vài lần.
Khuôn mặt như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả một một bà già như bà ta cũng không khống chế được.
Nếu ông chủ lớn kia có thể nhìn thấy Phương Thanh Nghiên, Từ Linh chỉ có thể đứng sang một bên.
Nghĩ tới đây, Lưu Bội Trân vội nói: "Tiểu Phương, cô thấy Phương Thanh Nghiên thế nào?"
Từ Phương nhất thời không kịp phản ứng, nói: "Ai, cô cháu gái tiện nghỉ của bà sao?"
Lưu Bội Trân nhíu nhíu mày, bà ta không thích cách gọi "cháu gái tiện nghỉ" này.
Bà ta làm bà nội của Thanh Nghiên cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi gì, mà con nhóc kia còn thiếu nhà bà một số tiền lớn phí dưỡng dục, rõ ràng là con nhóc kia chiếm được tiện nghi nhà bọn họi
Vừa nghĩ tới số tiền kia, bà ta liền đau lòng không thôi, hận không thể đem hai mẹ con kia lột da ra ăn sống.
Đáng giận hơn chính là, Phương Thanh Nghiên căn bản cũng không trở về với cha mẹ ruột của mình, điều đó có thể thấy, gọi là đi tìm cha mẹ ruột kia căn bản là gạt người, tất cả đều là muốn khiến cho con trai của Viên gia đến để làm chứng.
Đương nhiên, hiện tại bà ta biết những thứ này cũng đã vô dụng, dù sao thì tòa cũng đã xử xong, việc Phương Thanh Nghiên có tìm lại được cha mẹ ruột của mình hay không có quan hệ gì với họ chứ.
Nghe nói đôi vợ chồng Viên gia kia sau khi biết được chân tướng cũng vô cùng tức giận, hận không thể đem Phương Thanh Nghiên rút gân lột da đi, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.
"Cũng không phải là cô chưa từng gặp qua đứa bé kia, phải nói ở huyện Nam Hương này còn có con gái nhà ai có thể lớn lên đẹp mắt như đứa bé đó chứ?"
Lưu Bội Trân cười lạnh một tiếng, bà ta nhất định phải đem mối hôn sự này nói thành, cảnh sát không cho bà ta đi quấy rây hai mẹ con kia, nhưng mà bà ta làm mai cũng không được tính là quấy râầy, huống chi bà cũng chỉ là người trung gian mà thôi.