“Con nói cái gì! Không phải mẹ bao che, bây giờ con có đi xuống cũng vô dụng, hắn chỉ nghe lời ba hắn, buổi tối mẹ và ba nói rõ chuyện này, thật ra ông đã biết sớm, huyện lần này rất nghiêm trọng, lấy không phải chỉ là tiền, ba khẳng định sẽ nói hắn, con không cần phải đi biết không?” Giang Như Yên có chút kích động, nhưng vẫn hạ thấp giọng giải thích với cô.
Tô Dạng trợn tròn mắt, thì ra bọn họ đã sớm biết, Đàm Kính Hữu là người coi trọng mặt mũi, con trai mình có hành vi xấu, cũng khó trách lúc này ông thành người câm, phỏng chừng lúc này còn đang rối rắm.
“Ngày mai, ngày mai con nhất định phải nhìn thấy hắn đem tiền trả lại cho con, bằng không con nhất định sẽ cùng hắn ầm ĩ đến cá chết lưới rách.
” Ánh mắt Tô Dạng viết rõ nói được thì làm được.
“Được.
”Ngày hôm sau, trong đại hội phê phán, Giang Như Yên kêu Tô Dạng về phòng đợi, cô biết mẹ cô đang lo cô sẽ làm ra chuyện khác người.
Tô Dạng nằm ở trên giường, cho dù tận mắt nhìn thấy Đàm Tân Huy mặt xám mày tro bị dạy giỗ, cô cũng thể an tâm được —— quả thối thì chính là quả thối.
Qua khoảng nửa giờ, phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa, Tô Dạng mở mắt ra, phê bình kết thúc.
“Sao rồi?” Tô Dạng hỏi.
Trong phòng chỉ có một mình Giang Như Yên, bà vừa gấp quần áo vừa trả lời: “Hắn thừa nhận.
”“Sau đó thì sao?”“Sau đó cái gì?” Giang Như Yên dừng lại một chút, bổ sung nói: “Ba rất nghiêm khắc phê bình hắn, thái độ hắn vẫn rất thành khẩn, đã khai ra hết.
”Hốc mắt Tô Dạng đột nhiên chua xót, cười khổ nói: “Sau đó hai người liền tha cho hắn, loại người này lại tiêu dao tự tại hưởng thụ sự cưng chiều như cũ?”Giang Như Yên lộ vẻ áy náy, bà biết tính tình Tô Dạng, trong lòng cô đã có một lỗ, bà chỉ có thể cố hết sức đền bù.
“Quên đi, nêu con thật sự muốn đi du học, mẹ đi vay tiền cho con được không?”Tô Dạng không thể tin được mà nhăn mày lại, cảm thấy rất hoang đường, “Quên đi? Hắn trộm tiền của con, mẹ lại nói với con quên đi?”“Tiền đó con đã cho mẹ… Hắn trộm là trộm tiền của mẹ……” Giang Như Yên nhỏ giọng nói thầm.
Đầu óc Tô Dạng choáng váng, lục phủ ngũ tạng đều nóng như lửa đốt, dùng sức đạp vào cửa, quát: “Mẹ vì sao lúc nào cũng quên đi?! Có thể giải quyết mọi chuyện sao? Con có phải không phải là con ruột của mẹ không? Tại sao mẹ luôn đứng về phía hắn?!”.