Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi

Chương 12: Chương 12






“Đây là năm 90, hay là năm 80!.



.



” Cô vô thức phàn nàn một câu.



Người đàn ông nhìn bộ dạng buồn cười của cô, cười nói: “Cô gọi điện còn phải chú ý đến năm sản xuất? Cô cứ cho là năm nay sản xuất đi, năm 95, như nhau.



”“Năm 95?!” Tô Dạng đột nhiên hét to, thu đến ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người ở trong phòng.



“Cô nhỏ tiếng chút!.



.



” Người đàn ông ngại ngùng cúi đầu với người xung quanh biểu thị ý xin lỗi.



“Anh nói bây giờ là năm 95? Năm 1995?” Tô Dạng không tin tưởng mà nói.





Người đàn ông tưởng nói không đủ chuẩn xác, giải thích: “Nếu như cô muốn ngày âm lịch, thì là năm 94.



”Đây là ở đâu vậy?Tô Dạng choáng váng, cái kiểu tình tiết xuyên việt này chỉ có hai khả năng, một loại cảnh chủ đề chính là trốn thoát khỏi mật thất, còn một loại là, cô xuyên qua thật rồi.



Để kiểm chứng suy đoán ở trong lòng, Tô Dạng vén chăn ra đi xuống giường, giày cũng không mang mà vội vàng đi đến cửa sổ, thò đầu ra xem.



Xem từ địa hình thì vẫn còn dáng vẻ của trấn Bách Khê, nhìn ra xa có thể lờ mờ thấy được đây chính là nơi ngọn đồi bén rễ, nhưng vật và người trên đây đều đã thay đổi, không thấy nhà lầu, không thấy đường xe tấp nập, không thấy vết tích của thế kỷ 21 nữa.



“Giày, giày, giày!” Người đàn ông kéo cô về giường bệnh, ý nói cô mang giày trước đã.



Nhưng Tô Dạng vẫn đang ở trong thời không xuyên việt vô căn cứ, ngu ngơ nói: “Hình như tôi, đi lạc rồi.



”Người đàn ông cong lưng cúi xuống, hai tay để trên đầu gối, nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Cô tên gì?”Tô Dạng ngước đầu lên, chớp chớp mắt, “Tô Dạng.




”Người đàn ông như đang suy nghĩ gì đó mà ồ lên một tiếng, nhưng lại không hề có manh mối, nói nhỏ: “Khó đây, tôi cũng không quen nhà nào họ Tô cả.



”Tô Dạng cố ý không nói họ, cái họ đó đem lại cho cô quá nhiều hiểu lầm và khó chịu.



Ma xui quỷ khiến, Tô Dạng sáng mắt lên, hỏi: “Thế anh có biết nhà nào họ Giang không?”“Biết, một mảnh này đều là Giang Áo.



” Người đàn ông trả lời.



Trên mặt Tô Dạng đã lâu rồi mới nở nụ cười tươi, tim đập có hơi nhanh.




Cô biết Giang Áo, nhà bà ngoại, cũng là quê nhà của mẹ cô.



Nếu như cô đúng thật là về tới năm 1995, thế thì có cơ hội có thể gặp được Giang Như Yên thời trẻ.



Nhận thấy biểu cảm của cô thay đổi, người đàn ông nhướng mày, hỏi ngược lại: “Nhà cô ở Giang Áo?”“Ừm!” Tô Dạng khẳng định đáp, khẩu khí tràn đầy nỗi kích động, “Mẹ tôi ở đó.




”Nhưng trên người cô không có đồng nào, với lại ở năm 90 nơi ngoài dự đoán này, chỉ có thể cầu cứu người ở trước mặt.



Một giây sau khẩu khí của Tô Dạng thay đổi, ngượng nghịu nói: “Nhưng tôi không biết làm sao đi, anh có thể dẫn tôi một đoạn không? Về sau tôi nhất định báo đáp.



”Người đàn ông khoanh tay trước ngực, phất phơ nói: “Được, làm người tốt làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên.



”Lúc anh cười khóe mắt cũng có ý cười, dù toàn thân có mặc đồ phong cách xưa cũng trở nên bình dị gần gũi.



Tô Dạng vui mừng vì gặp được người tốt, không đâm phá điểm đáng ngờ trên người cô.



.