"Nếu cầm theo hóa đơn mua quần áo thì có thể giảm giá không?"
"Có thể, chỉ cần cầm hóa đơn mua quần áo của chỗ Tường Vi rồi tới cửa hàng này mua đồ trang sức thì sẽ được giảm 10%. Nhưng mà đồ trang sức được giảm giá cũng chỉ được giới hạn ở những món đồ hợp với bộ quần áo của cô mua, có thể bớt 10%."
Bạch Vi cười giải thích, người phụ nữ gật gật đầu sau đó lập tức bắt đầu chọn lựa.
Chờ đến khi bọn họ chọn lựa xong, Bạch Vi giảm giá khuy băng sét cùng với chiếc dây đeo ngang bụng kia 10% rồi tính tiền.
Cửa hàng của Bạch Tường Vi đã được sửa xong, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cô ấy đã tự mình tìm nguồn cung cấp, nhập vào rất nhiều quần áo đẹp, treo ở trong tiệm bán quần áo.
Nửa tháng trước, khi Bạch Tường Vi gầy dựng tiệm bán quần áo, cô ấy đã tới cửa hàng của Bạch Vi để chọn đồ trang sức.
Hai người phối trang sức cho tất cả quần áo ở trong cửa hàng.
Dù sao cũng là chị em họ, hơn nữa cửa hàng của Bạch Tường Vi vừa mới mở, Bạch Vi cũng không có ý định đòi tiền.
Nhưng mà trong lòng Bạch Tường Vi băn khoăn, nhất định phải đưa tiền cho nên Bạch Vi đã giảm giá.
Cuối cùng Bạch Vi tính toán lại một chút, quyết định để Bạch Tường Vi bán quần áo xong thì bảo khách hàng cầm lấy hóa đơn. Chỉ cần cầm hóa đơn mua quần áo đến đây mua đồ trang sức thì sẽ được giảm 10%.
Nhưng mà loại trang sức được giảm giá cũng có giới hạn, chỉ những món đồ phối với quần áo thì mới được giảm giá, còn những món khác sẽ được bán như bình thường.
Bạch Tường Vi tự hỏi một chút, liền đồng ý.
Khi tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi mới được khai trương được hai ngày thì Bạch Vi còn chưa cảm nhận được điều gì.
Mãi đến lúc khai trương được một tuần.
Ngày đầu tiên, có tám người cầm hóa đơn đến mua trang sức, buổi tối Bạch Vi tính toán sổ sách, doanh thu nhiều hơn ngày bình thường 3 tệ.
Ngày hôm sau, có mười bốn người cầm hóa đơn đến mua trang sức, buổi tối vào lúc tính sổ sách, thu nhập nhiều hơn ngày bình thường 5 tệ và 20 xu.
Tất cả những người này đều là khách hàng trong cửa hàng của Bạch Tường Vi, lúc mua quần áo cảm thấy những món trang sức này đẹp cho nên mới cầm hóa đơn tới xem.
Rõ ràng là công việc buôn bán của Bạch Vi tốt hơn lúc trước một chút.
Gầy dựng mấy tháng, thu nhập bình quân mỗi ngày của cô là khoảng 10 tệ.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, có thêm khách hàng của Bạch Tường Vi bên kia, hơn nữa những người cầm hóa đơn đến cũng chỉ được chọn những trang sức nhất định, cho nên mặc dù giảm giá nhưng mà Bạch Vi vẫn kiếm được tiền như cũ.
Hơn nữa tiệm nữ trang lớn như thế, những khách cũ kia cũng không hoàn toàn chỉ mua trang sức để phối với quần áo, mà khi nhìn thấy những món trang sức khác mình cảm thấy thích thì họ cũng mua.
Trải qua mấy ngày, Bạch Vi nhìn sổ sách, ngày nào cũng thu nhập nhiều hơn bình thường từ 3 đến 6 tệ.
Có rất nhiều người cầm hóa đơn đến để mua trang sức, điều này cũng nói rõ, tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi cũng làm ăn khá khẩm.
Trước đó thu nhập trung bình mỗi ngày cũng chỉ trên dưới 10 tệ, không cao quá hai tệ.
Bây giờ có khách hàng mà Bạch Tường Vi bên kia mang tới, thu nhập trung bình mỗi ngày đều trên 15 tệ, dao động trên dưới không quá một tệ.
Trừ đi đủ loại chi phí, Bạch Vi tính một chút, mỗi ngày kiếm được tám đến chín tệ.
Nếu như dựa theo khuynh hướng này để tính, mỗi tháng ba mươi ngày, như vậy thì có thể kiếm được hơn 200 tệ.
Đây vẫn là phỏng đoán cẩn thận.
Bạch Vi tính ra con số này, cả người đều trở nên vui vẻ.
Lúc trước luôn có người nói với cô rằng công việc ở bưu điện là chiếc bát sắt, mỗi tháng kiếm được năm mươi tệ đã là không ít, nhưng mà bây giờ cô đi buôn bán, tiền mà cô kiếm được trong một tháng có thể bằng năm đến sáu tháng cô làm ở bưu điện.