Trí nhớ của ông cụ Lục suy yếu, thường xuyên không nhận ra ai, có ngày Lục Tư Đình đang ngồi ở trong phòng ngủ gật, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy ông nội đang theo dõi mình.
Lục Tư Đình căng cứng theo bản năng, anh đang muốn mở miệng nói gì đó thì chỉ thấy ông nội từ từ đưa tay ra.
Bàn tay gầy guộc mở ra, bên trong có hai chiếc kẹo hoa quả được gói rất đẹp.
"Em bé, cháu quá gầy, cháu ăn cái này đi, ông nội, không thích ăn ngọt."
Một hai câu ngắn gọn,
Ông cụ Lục lại nói thật gập ghềnh.
Ông cụ muốn kín đáo đưa kẹo cho Lục Tư Đình nhưng mà cơ thể lại không cho phép ông cụ làm như vậy.
Tay của Lục Tư Đình run run, nhận lấy kẹo, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay.
Sức rất lớn, gần như muốn bóp nát chiếc kẹo, nhưng lúc nhìn thấy ông nội thì cơ thể chợt buông lỏng.
Ông cụ Lục ngủ thiếp đi, hô hấp yếu ớt, gầy đến mức như mất cả hình hài.
Lục Tư Đình đột nhiên đứng dậy, vọt vào toilet, trong cả quá trình, anh không phát ra một tiếng động nào.
Chỉ là sau khi đi ra, hốc mắt anh rất đỏ.
Khí trời nóng bức, vốn cho rằng ông cụ Lục sẽ không chịu được quá hai ngày, ngày đó sau khi Lục Tư Đình rời đi, bởi vì khát mà ông cụ Lục không gọi được người cho nên tự mình tìm nước uống.
Hai phút sau, y tá đi mua cơm trở về, nhìn thấy Ông cụ Lục xuống giường thì bị hù đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hai mươi phút sau, tất cả người nhà họ Lục nhận được tin tức thì đều nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Lục Ái Quốc ngồi ở trên giường bệnh, lớn tiếng nói: "Dù sao cũng chỉ bị bệnh nhẹ một chút mà thôi, cần phải huy động nhân lực như vậy sao? Bây giờ ba khỏe rồi, chúng ta về nhà đi!"
Ông cụ nói xong thì lập tức đứng dậy muốn thu dọn giường chiếu.
Lục Chính Hoa vội vàng đè ông cụ xuống nói: "Ba, ba đừng nóng vội, cho dù có muốn xuất viện thì cũng phải đợi ngày mai kiểm tra xong thì mới có thể xuất viện!"
Chắc chắn là không thể nào xuất viện được, bây giờ chỉ có thể lấy cớ này để ông cụ bình tĩnh lại.
Lục Ái Quốc tức giận dựng râu trừng mắt, bộ dáng như nhất định sẽ không chịu ở lại bệnh viện.
Hoàng Nguyệt Nha nhìn vào tủ đầu giường, bỗng nảy ra một ý tưởng: "Ba, tại sao ảnh chụp của ba và mẹ lại bụi như vậy?"
Trên tủ đầu giường, có một tấm ảnh chụp chung của Lục Ái Quốc và vợ mình, vợ đã đi sớm, trong những năm này, tấm ảnh này chính là món đồ nuôi sống ông cụ.
Những năm này, khung ảnh đã được thay nhiều lần, nhưng mà tấm ảnh ở bên trong vẫn luôn được bảo vệ rất tốt.
Tất cả mọi người đều biết, tấm hình này là bảo bối trong lòng của ông cụ, mỗi ngày đều sẽ có người tới lau khung hình, cho nên không thể nào dính bụi được.
Nhưng mà ông cụ nghe thấy lời này thì vội vã cầm lấy khung hình, trực tiếp dùng tay áo lau sạch.
Mỗi lần ông cụ lau khung hình thì nhất định sẽ không chịu bỏ xuống sau mười mấy phút.
Nhìn thấy ông cụ bình tĩnh lại, Lục Chính Hoa đưa mắt liếc nhìn, một đám người yên lặng lui ra ngoài.
Bạch Vi đứng ở vị trí gần chót, cô nhìn động tác của mọi người sau đó liền hiểu ra, vội vàng lui ra ngoài.
Bác sĩ chờ ở bên ngoài, nhưng mà phòng bệnh cách âm không tốt cho nên mọi người cũng chỉ nói chuyện rất nhỏ.
"Mau nói! Đến cùng là ba tôi đã xảy ra chuyện gì?" "Ông Lục, vô cùng xin lỗi, theo lý mà nói..."
Lục Tư Đình vẫn luôn nhìn ông cụ qua cửa kính, tâm tình lo lắng lộ rõ trên mặt.
Bạch Vi tựa ở bên tường, nhẹ nhàng ngáp một cái.
Một giây sau, một đôi tay vuốt vuốt mái tóc của cô: "Buồn ngủ sao?"
Bạch Vi gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: "Không sao cả, em vẫn còn có thể chịu được."
Trời vừa rạng sáng, tất cả mọi người nhà họ Lục đều bị kêu lên, vốn cho rằng ông cụ Lục không chịu được, kết quả là nhìn thấy ông cụ đang sinh long hoạt hổ.