Chỉ cần hơi đắt, hoặc bắt mắt thì cùng lắm cũng chỉ được đặt ở trong nhà, còn phải giấu kỹ để không bị phát hiện.
Đối với những người thích cái đẹp thích chưng diện thì chuyện này thực sự rất thống khổ. Bây giờ thấy cửa hàng của Bạch Vi, tất cả những trang sức này đều cực kì đẹp de thì họ cũng có chút động lòng.
Phụ nữ thường ăn diện để lấy lòng bản thân, đây là thiên tính của người Trung, nhìn thấy trang sức xinh đẹp như vậy nhưng không nỡ bước đi thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà trang sức đẹp mắt như vậy, không biết có mắc hay không, các cô có thể mang ra ngoài không?
Trong lúc nhất thời, mấy quân tẩu đều do dự.
Nếu các cô bị nói thì cũng không sao, chỉ sợ làm liên lụy đến chồng nhà mình.
Cô Chung hỏi: "Cô Lục, trang sức ở trong tiệm cô có giá bao nhiêu?”
"Chiếc dây đeo thắt lưng trên tay cô có giá năm mươi xu."
Bạch Vi đứng lên, lại nhìn mấy người khác, nói: "Mấy chiếc kẹp tóc trên tay chị Vương có loại 10 xu cũng có loại 5 xu, hai chiếc vòng tay trên tay chị Trần có giá mười xu một chiếc."
"Trang sức của chỗ tôi là hàng tự làm cho nên bán cũng khá là rẻ, mấy chị xem, nếu có món đồ nào mà mình muốn mua thì tôi có thể giảm giá."
Tất cả mọi người đều ở chung một khu nhà, tất cả mọi người đều ở cùng một cấp độ.
Bạn bè của họ cũng có tiền, Bạch Vi giảm giá cho họ cũng là vì biết họ thật lòng muốn mua trang SỨC.
Nếu những quân tẩu đeo trang sức của cô ra bên ngoài thì cũng đang tuyên truyền cho cô.
Chỉ giảm cho bọn họ mấy chục xu, nhưng đến lúc đó họ sẽ mang tới lưu lượng khách, nhất định sẽ có giá trị hơn.
Bạch Vi nở nụ cười chân thành, ánh mắt sáng tỏ, khiến cho người ta rất khó mà không thích.
Nét mặt của những quân tẩu này cũng rất vui vẻ, các cô không nghĩ tới, những món đồ trang sức tỉnh xảo xinh đẹp này lại chỉ có mấy chục xu.
Những món đồ được bày ở ngoài sạp kia, một khi có thêm nhãn hiệu nhập khẩu, ít thì bảy, tám mươi xu, đắt thì một hai tệ, khắp nơi đều như vậy.
Cũng không phải là bọn họ không mua nổi, mà may món trang sức kia nhìn cũng rất rẻ tiền, nếu mua về, bọn họ còn cảm thấy mất mặt nếu mang ra ngoài. Nhưng mà trang sức ở chỗ này của Bạch Vi thì lại khác, các cô chưa bao giờ thấy những món đồ như vậy, còn tưởng rằng Bạch Vi đã học qua ở đâu đó thì mới làm ra những món trang sức đẹp như vậy.
Kiểu dáng độc đáo, nhưng nhìn kỹ thì đúng là nguyên liệu cũng không quá đắt, mà cũng không khiến người ta cảm thấy rẻ tiền.
Mọi người cũng không thấy ở nơi nào khác có trang sức giống như vậy, điều này chứng minh, những món trang sức này chỉ có ở đây!
Nếu mang trang sức vừa đẹp vừa rẻ ra ngoài, cho dù bị người khác hỏi giá cả thì bọn họ cũng có thể lớn tiếng nói ra.
Mấy quân tẩu bọn họ cũng hoàn toàn thoải mái khi mang những món đồ này ra ngoài, hơn nữa cũng không cần lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt øì.
Thế là tất cả mọi người đều bắt đầu chọn những món trang sức mà mình muốn.
"Tôi muốn mua cái này!"
"Mua mấy cái cho Niếp Niếp nhà tôi, chắc chắn là con bé mang lên sẽ rất đẹp!"
"May mắn là hôm nay mang nhiều tiền, nếu không thì không mua được mấy món đâu."
Mặc dù muốn mua nhiều món, nhưng mà lại không thể thật sự mua hơn 10 20 món trang sức trong một lúc. Thế là họ chỉ có thể chọn mấy món đồ trang sức mà mình thích để mua, tốt nhất là có thể phối cùng quần áo của mình.
Nhưng mà khả năng phối hợp của mọi người ở đây đều ở mức trung bình, cũng không có gu thẩm mỹ rõ ràng, sau khi phối hợp với quần áo thì cũng rất khó nói là nó đẹp hay không.
Thế là họ nhìn vào những món trang sức mà mình thích, lâm vào buồn rầu xoắn xuýt. Bạch Vi dễ dàng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, chuyện này không giống lúc trước khi cô lên đại học, trước khi làm công việc bán thời gian thì xoắn xuýt ăn mì tôm hay là màn thầu dưa muối sao?