Chỉ có điều là trong lòng chú ba đang bị loạn cho nên không nhận ra được sự thay đổi của con gái.
"Chào thím, chào chị." Bạch Tường Vi lễ phép chào hỏi, ngồi ở trên giường bất động, trí nhớ của cô có hạn, hơn nữa bây giờ trong đầu còn rất hỗn loạn cho nên nói rất ít, cô ấy chỉ trả lời câu hỏi của người khác, Bạch Tường Vi cũng không chủ động nói chuyện.
Thẩm Quyên ngồi xuống, đau lòng hỏi: "Tường Vi à, bây giờ cơ thể còn tốt chứ, còn có khó chịu chỗ nào hay không? Nếu như có chỗ nào không tốt thì nhất định phải nói cho ba cháu biết, phải đến bệnh viện để khám một chút."
"Cám ơn bác gái, cháu đã tốt hơn nhiều, bác sĩ nói chỉ là bị ngã, về nhà chăm sóc là được."
"Đứa nhỏ này thật ngoan." Lúc Thẩm Quyên khen Bạch Tường Vi, chú ba còn cười cười, nói: "Đừng khen Tường Vi nhà em, nói đến, Vi Vi cũng là thật lợi hại, sau khi từ chức thì đã mở một cửa hàng sáng rực, bây giờ còn làm ăn rất tốt, sau này chắc chắn sẽ là một bà chủ lớn."
"Cái gì mà bà chủ lớn chứ, chỉ là thuê một cửa hàng có mấy mét vuông mà thôi, mỗi ngày bán một chút trang sức thủ công mà mình làm được, cũng đủ ăn mặc mà thôi." "Nhưng mà em nghe nói, có không ít học sinh trong trường của Diệu Thiên đeo trang sức của Vi Vi đấy."
Thẩm Quyên khiêm tốn nói: "Chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lúc lơ đãng Thẩm Quyên đã để lộ ra sự vui vẻ của mình, chứng minh rõ ràng là không phải như vậy.
Trước đây khi Bạch Vi muốn từ chức, không biết tại sao tin tức này lại truyền ra ngoài, mấy người bạn hoặc hàng xóm, người quen có quan hệ tốt với nhà họ Bạch đều nhao nhao đến thuyết phục hai người Thẩm Quyên.
"Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hai người cũng không hiểu chuyện sao? Công việc ở bưu điện đó thật tốt, lại là bát cơm sắt, đứa thứ hai nhà tôi chen bể đầu mà cũng không vào được đó, vậy mà mấy người lại còn từ chức, thật sự là ngại không kiếm được nhiều tiền sao!"
"Công việc ở trong bưu điện đó là công việc của nhà nước, không biết là tốt hơn làm tư nhân bao nhiêu lần, công việc nhàn hạ mà tiền lương cũng cao, sao hai người có thể để con mình từ chức chứ?"
"Hãy khuyên nhủ Vi Vi thật tốt đi, không thể bỏ công việc này được, tuổi còn nhỏ mà đòi mở cửa hàng gì chứ, đây không phải là ném bỏ tiền sao, lỡ như lỗ vốn thì hai người còn phải giúp đỡ!" "Hai vợ chông các người cũng lớn tuổi rồi, cũng đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống, cũng đừng để con gái làm cho mình vất vả cả một đời."
Liên tục có người tới khuyên vợ chồng Thẩm Quyên, cái gì cũng nói, thậm chí còn có người lặng lẽ nghe ngóng đồ cưới lễ hỏi của Bạch Vi, còn có người khóc than vay tiền.
Thẩm Quyên cũng không thể nói gì, con gái cũng đã kết hôn rồi, bà chỉ có thể nói là mình sẽ không xen vào.
Nhưng mà phần lớn người này cũng chỉ có lòng tốt, chỉ muốn khuyên Thẩm Quyên, để bà làm công tác tư tưởng cho Bạch Vi thật tốt, mở tiệm kiếm tiền không phải chuyện đùa giỡn, không cẩn thận thì sẽ mất tiền.
Thẩm Quyên rất thoải mái ở trước mặt mọi người, nhưng trong âm thầm, chính bà cũng rất lo lắng.
Lỗ tiền không nói, chỉ sợ con gái bị thực tế đả kích, đau khổ trong lòng.
Thẩm Quyên lo lắng nữa thì cũng không thể tránh được, bà đã đồng ý, cũng không thể nào thay đổi được.
Nhưng bây giờ xem ra, con gái bà thực sự có bản lĩnh, mặc dù chỉ kinh doanh một cửa hàng nhỏ nhưng mà rất thành công.
"Ôi trời, đừng khiêm tốn, trước đây có nhiều người khuyên chị như vậy, nhưng mà chị vấn rất thoáng, vẫn luôn ủng hộ Vi Vi, hiện tại xem ra là chị đúng."
"Đương nhiên là chị phải Ủng hộ con gái mình vô điều kiện."
Bạch Tường Vi ngồi ở trên giường, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vốn thờ ơ, khi biết Bạch Vi mở một cửa hàng trang sức làm ăn thì có chút kinh ngạc ngẩng đầu.