[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 57




Chiếc quạt trên cao quay tít, trong cửa hàng không có nhiều người nên Bạch Vi vặn nó ở chế độ nhỏ nhất, ngồi sau quầy híp mắt một hồi.

Buổi tối tám giờ, Bạch Vi kết thúc công việc trong ngày, cô tắt đèn tan làm đúng giờ.

Tối nay Lục Tư Đình về nhà muộn, Bạch Vi đạp xe rất nhanh, quãng đường đi mất tổng cộng mười phút, khi cô vê đến nhà thì Lục Tư Đình vẫn đang nấu ăn.

Chẳng mấy chốc cơm đã sẵn sàng, Bạch Vi giúp dọn cơm ra bàn.

Hôm nay cô có vẻ rất vui vẻ.

Khi Bạch Vi hào hứng nhìn anh một lần nữa, Lục Tư Đình nhận ra được điều gì đó.

Khi thức ăn được để lên bàn, Bạch Vi không thể chờ đợi thêm nữa nên lấy ra một chiếc vòng tay màu đen và nói: "Lục Tư Đình, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này, anh đã giúp em rất nhiều, ngay từ khi bắt đầu đã cho em nhiều lòng tin như vậy, ủng hộ em làm chuyện này, nếu như không có anh thì chắc em không mở cửa tiệm được rồi."

Chiếc vòng tay màu đen được làm từ ba sợi dây, bên trên không có vật gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra một tia màu xám tro.

Phụ kiện của nam giới không cần quá phức tạp, quá phức tạp sẽ khiến họ trông không đẹp, hơn nữa Lục Tư Đình là quân nhân, đeo phụ kiện quá lèo loẹt cũng không tốt.

"Ngày hôm nay em đã làm chiếc vòng tay này khi ở trong cửa hàng, bây giờ em đưa cho anh. Em có thể giúp anh đeo nó không?"

Thấy Lục Tư Đình gật đầu, Bạch Vi lập tức cúi người đeo vào cho anh.

Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Đình cùng cô chọn mặt tiền cửa hàng, sửa sang lại, mấy ngày nay cô bận rộn mua đồ, Lục Tư Đình không có thời gian ra ngoài cùng cô nên đã nhờ nhân viên phục vụ giao đồ ăn cho Bạch Vĩ.

Khách hàng chính của cửa hàng trang sức là phụ nữ và nữ sinh, nhưng nam giới cũng là khách hàng tiêm năng.

Khi lần thứ hai chọn linh kiện cho đồ trang sức, Lục Tư Đình đã đóng góp ý kiến của mình.

Lục Tư Đình có ít nhất một nửa công lao để có thể mở cửa hàng này.

Khi cô ở trong cửa hàng vào buổi chiều, Bạch Vi đã suy nghĩ liệu mình nên tặng anh món quà gì đây?

Nếu cô mua thì rõ ràng là không có thành ý, dù sao cô cũng có tay nghề thủ công, vậy thì làm một cái cho anh cũng được. Sau khi nghĩ xong, Bạch Vi đã làm một chiếc vòng tay cho Lục Tư Đình.

Cô sợ anh không đeo được nên cũng không thêm thứ gì lên trên đó, nhìn vô cùng đơn giản.

Bạch Vi nghiêm túc đeo chiếc vòng cho Lục Tư Đình, vẻ mặt cô nghiêm túc, như thể cô đang giải quyết một việc rất quan trọng.

Lục Tư Đình có bàn tay rộng, những ngón tay thon thả, rất thích hợp để chơi piano, cho dù cô không phải là người tay khống*, nhưng cô nhìn một bàn tay đẹp như vậy cũng rất vui vẻ.

*Khống là ý chỉ một người có niềm yêu thích say mê đặc biệt với một điều gì đó, tay khống: mê tay

"Đẹp không?"

Bạch Vi nhìn chằm chằm vào bàn tay một lúc lâu, lời của Lục Tư Đình đã khiến cô tỉnh táo lại.

"Em thấy nó đẹp lắm."

Lục Tư Đình tự nói lẩm bẩm gì đó, sau đó mỉm cười.

Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cũng không phải hỏi cô: "Đồ ăn nguội rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Ăn xong, hai người đi dạo quanh khu nhà để tiêu cơm, sau đó về nhà tắm rửa.

Sau khi về đến nhà, Lục Tư Đình cởi dây đeo tay xuồng, cẩn thận đặt lên tủ đầu giường rồi mới đi tắm. Có thể thấy Lục Tư Đình rất thích chiếc vòng này hơn nữa còn rất quý trọng, cho dù đi tắm cũng phải cởi ra trước.

Thời tiết rất nóng, khi Lục Tư Đình bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ.

Cơ bắp của anh căng chặt, trên người còn có chút nước, trên tóc còn dính đầy những giọt nước, giống như sau khi tắm xong chỉ tùy tiện lau lau vài cái rồi đi ra luôn.

Bạch Vi khi trở lại có chút mệt mỏi, vì vậy cô nằm trên giường hứng gió từ quạt, khi cô đang mơ màng buồn ngủ, một thân hình trẻ trung đập vào mắt cô, Bạch Vi lập tức tỉnh táo hẳn.