Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi họ đến nơi, ở nhà hàng đã có khá đông người rồi.
Tất cả đều là người phía nhà họ Lục không đi theo rước dâu, phần lớn ở trong quân đội, còn có rất nhiều người là cấp dưới của Lục Tư Đình.
Họ đều vô cùng nóng lòng, trên bàn đã mở khá nhiều rượu.
"Đợi lão đại tới, tôi sẽ đi rót rượu mời anh ấy trước."
"Khà khà, thường ngày anh ấy đối xử với chúng ta nghiêm khắc như vậy, mọi người có thù trả thù, có oán trả oán đấy, cơ hội hiếm gặp chỉ có một lần trong đời đó!"
"Được, thế tôi mời thứ hai nhé!"
"Ha ha ha ha ha."
Mặc dù không ai nói ra, nhưng mọi người đều đã ngầm nhất trí với nhau.
Đó là hôm nay nhất định phải chuốc say chú rể!
Trong những người này, có một số người là cấp trên của Lục Tư Đình, hoặc là người thân thiết với Lục Chính Hoa, được coi là bậc cha chú phía trên anh, họ đến chúc rượu, chắc chắn Lục Tư Đình sẽ không từ chối.
Những cấp dưới kia, hoặc là những người đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt, cũng nhao nhao đến rót rượu mời rượu.
Dĩ nhiên, Lục Tư Đình đã nhận ra ý đồ của họ, nhưng hôm nay là ngày vui lớn của anh, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, nên anh cũng chỉ cười một tiếng, uống cạn tất cả những chén rượu đưa tới.
"Được lắm!"
"Anh Lục, em mời anh một chén!"
"Tửu lượng khá quá!"
Tửu lượng của Lục Tư Đình thực sự rất tốt, nhưng không may, hôm nay quá nhiều người đến rót rượu cho anh, dù anh chỉ dùng chén nhỏ để uống, cứ mỗi người một chén, nhưng uống đến cuối cùng, anh cũng có chút say rồi.
Lục Tư Đình uống nhiều, những người mời rượu cho anh cũng uống nhiều.
Giữa chừng, Lục Tư Đình đi vệ sinh một chút, sau đó quay lại thì vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, trước đó má anh hơi ửng hồng, có cảm giác uống nhiều rồi, nhưng bây giờ, ngay cả chút màu phớt hồng cũng đã bay biến sạch.
"Còn uống nữa không?"
Giọng nói lành lạnh mà trầm thấp vang lên khiến nhiều người nhớ lại khoảng thời gian ở thao trường, vị tiểu đoàn trưởng Lục lạnh lùng tàn nhẫn đó.
"Không, không uống nữa, thật sự, thật sự không được nữa."
"Không uống nổi nữa..."
"Không, không, không, không uống nữa, anh ơi, anh mau đi đi."
Lúc này Lục Tư Đình mới hài lòng, quay người đi, vô tình bước chân lảo đảo một chút, may là anh tựa vào ghế bên cạnh, nhờ thế mới đứng vững được.
Thực ra, Lục Tư Đình cũng đã say, vừa rồi đi nhà vệ sinh, chủ yếu là để rửa mặt.
Nếu anh không giả vờ ra vẻ tỉnh táo, để bọn họ thấy, chỉ sợ là phải uống tiếp.
Nhà hàng rất lớn, có tận hai mươi đến ba mươi bàn, mỗi bàn đều có cả món mặn lẫn món chay.
Tiệc rượu kéo dài đến chiều, đàn ông đều đã uống nhiều rồi, những người không say thì bắt đầu đưa những người say về nhà hoặc về doanh trại.
Bạch Vi giơ tay lên, quơ quơ trước mặt Lục Tư Đình, thử hỏi: "Lục Tư Đình, anh có biết em là ai không?"
Lục Tư Đình ngồi yên lặng trên ghế, nghe thấy lời của Bạch Vi, ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt sâu thẳm dường như mang theo vòng xoáy nguy hiểm, khiến người ta vừa nhìn là sẽ rơi ngay vào đó, không thể thoát ra được nữa.
Bạch Vi chợt cảm thấy sau lưng có hơi lạnh buốt, cô không kìm được mà lùi lại một bước, nhưng Lục Tư Đình lại bất ngờ mỉm cười.
Giống như hoa đào tháng ba nở rộ, trong khoảnh khắc ấy đã trở nên thật ấm áp.
"Bà xã..."
"Em là bà xã của anh."