[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 297




Bạch Vi thấy rõ ràng, chỗ đất kia được dùng để trồng hoa, vô cùng mềm mại, hẳn là con gái không bị đau.

Thẩm Quyên nhìn thấy thì sợ hết hồn, vội vàng đặt bình sữa xuống đến ôm Lục Nhã Huệ.

"Mẹ, đợi lát nữa."

Bạch Vi ngăn cản Thẩm Quyên, sau đó đi đến bên người con gái, lau nước mắt cho cô bé.

"Bảo Bảo, không khóc, ngã ở chỗ nào?"

"Mẹ..."

Lục Nhã Huệ gào lớn tiếng hơn, nhưng mà nước mắt lại không có bao nhiêu.

Bạch Vi nhẹ nhàng nói: "Lúc trước mẹ đã bảo con như thế nào, nếu bảo bảo ngã xuống thì phải làm sao, phải tự mình đứng lên có đúng không?"

"Không, muốn mẹ ôm."

Lục Nhã Huệ tủi thân xẹp miệng, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi ra, nhìn rất đáng thương.

Sau khi Bạch Vi đi qua thì không ôm lấy con gái, mà nói chuyện với cô bé nửa ngày, Thẩm Quyên thấy vậy thì muốn đi đến hỏi một chút.

Lục Tư Đình cũng từ phòng bếp đi ra, anh nói: "Mẹ, mẹ đừng đi qua, nếu me thì nhóc con Tiểu Huệ sẽ ồn ào không chịu dậy."

"Vậy cũng không thể để đứa nhỏ nằm sấp trên mặt đất mãi như thế được, mặt đất rất bẩn."

Thẩm Quyên nói như vậy nhưng cũng bỏ suy nghĩ đi đến hỗ trợ.

Bởi vì bà nhìn thấy, Bạch Vi an ủi con gái một hồi, còn lau nước mắt, Lục Nhã Huệ thật sự tự mình đứng dậy khỏi mặt đất, còn vỗ vỗ váy của mình.

Lục Tư Đình giải thích nói: "Vi Vi vẫn luôn dạy may đứa nhỏ như vậy, nếu như bọn chúng tự ngã xuống thì sẽ phải tự đứng lên, nếu như khóc thì Vi Vi sẽ an ủi cổ vũ bọn nhỏ, đợi đến khi ổn định cảm xúc thì bọn nhỏ sẽ tự đứng lên."

Thẩm Quyên có chút không đồng ý, mấy đứa bé còn nhỏ như vậy, vẫn nên chăm sóc cẩn thận, nếu như bị ngã thì phải nhanh chóng bế lên xem có bị thương ở đâu không.

Lục Tư Đình lại nói: "Vi Vi vẫn luôn dạy bọn nhỏ năng lực tự chủ, phải tự mình ăn cơm, không thể để người lớn bón, cũng phải tự dọn dẹp đồ chơi của mình, không được để người khác giúp đỡ. Còn nữa, nếu ngã ở đâu thì đứng lên ở đó."

Lúc vừa mới tập ăn cơm, lúc nào Lục Thiên Duệ cũng không cầm được thìa, vì không muốn tự ăn cho nên có một buổi tối đến nhà họ Lục lúc ăn cơm, cậu bé liên muốn Hoàng Nguyệt Nha bón cho mình. Hoàng Nguyệt Nha cũng rất yêu thương cháu trai cháu gái, cho nên bà ấy đồng ý tất cả yêu cầu, huống chi đây cũng chỉ là việc cho cậu bé ăn cơm.

Nhưng mà còn chưa ăn được hai miếng thì Bạch Vi vừa rửa tay xong đi ra khỏi toilet, liếc mắt liền thấy con trai.

Bạch Vi thản nhiên nói: "Tiểu Duệ, con ở nhà là thế nào ăn cơm thì cũng phải ăn cơm ở nhà nội như thế."

Lục Thiên Duệ không muốn tự ăn, nhưng lại sợ mẹ tức giận cho nên chỉ có thể cầm thìa ăn cơm.

Mấy đứa bé còn nhỏ, tay cũng nhỏ, không cầm bát được cho nên liền rơi xuống đất.

Có vẻ như cậu bé bị hù dọa, mắt dưng dưng, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, tất cả đều bị rơi xuống đất.

Lục Tư Đình đi thu dọn mặt đất, Bạch Vi đến ôm con trai, lau nước mắt cho cậu bé, lại nhẹ giọng giảng đạo lý.

Thật ra Lục Thiên Duệ cũng không phải là không thể tự mình ăn cơm, chỉ là cậu bé không thích tự mình ăn cơm, sau đó quần áo sẽ bị bẩn, cho nên mới muốn được bón.

Bạch Vi trò chuyện cùng con trai một lúc về chuyện ăn cơm, lại cổ vũ cậu bé, Lục Thiên Duệ cũng không cần bà nội cho mình ăn, tự ngồi ở trước bàn ăn, ăn hai bát cơm.

Bát của hai đứa bé cũng được Bạch Vi cố ý đi mua, chỉ to bằng nửa bàn tay của cô, cũng thuận tiện cho mấy đứa bé ăn cơm.

Rất nhanh, mấy đứa bé được năm tuổi rưỡi, cũng nên đi học tiểu học.

Cuối tuần, Lục Tư Dĩnh cùng Trác Tư Thành dẫn con gái tới chơi.

Bọn họ đặt tên con gái là Trác Hân Lan, là một cô bé rất dễ thương, nhỏ hơn Lục Nhã Huệ một tuổi rưỡi.