Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Người thứ năm còn giống con gái hơn con nữa, lúc đi còn trang điểm tỉ mỉ, mặt mày hồng hào, còn vểnh ngón tay út lên, nói chuyện thế mà còn có thể làm nũng, con hoài nghi anh ta thích đàn ông, con không làm đồng thê!”
Thẩm Quyên: “...” Bà ấy mới nói vài câu, đứa con gái này đã xổ ra một tràng nhiều như thế, hơn nữa còn nhiều từ vựng kỳ quái như vậy, cuối cùng thì là cái gì với cái gì thế?
“Rốt cuộc phải như thế nào con mới chịu đi xem mắt? Người giới thiệu đã tìm cho con một đối tượng mới rồi.”
Bạch Vi suy nghĩ một chút, nói: “Muốn con đi xem mắt cũng được, nhưng con rất kén chọn, con muốn bề ngoài đẹp trai, vóc dáng cao ráo, thu nhập cũng phải khá, nếu không thì không xứng với con. Đương nhiên có điều kiện cơ sở kia cũng không nhất định sẽ xứng với con.”
Mẹ cô Thẩm Quyên đã nghĩ tới mọi thứ từ lâu, nói: “Cái này con yên tâm, người giới thiệu nói, thằng bé kia bề ngoài tuấn tú, vóc dáng cũng cao, một mét tám mấy, điều kiện trong nhà cũng rất được, cũng học hành, rất có tiền đồ, sự nghiệp cũng có một chút thành tựu.”
Bạch Vi nghe ngóng, cô cảm thấy hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Nhưng mà với điều kiện như thế này, sao anh lại muốn đi xem mắt chứ? Cái gì cũng ổn, anh phải có bạn gái rồi mới phải nhỉ?
Chẳng lẽ… Quả nhân có bệnh sao?
Bạch Vi cũng tự thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình.
Dù gì đi nữa thì Bạch Vi cũng thấy điều kiện của đối phương không tệ, chỉ là xem mắt thôi mà, không thích hợp thì từ chối thôi. Trước tiên cô cứ đồng ý đi đã để mẹ mình khỏi lải nhải mãi.
Thời gian xem mắt là ba ngày sau, địa điểm nằm ở nhà hàng gần nhà cô.
Bạch Vi nghĩ chắc đối phương là người đẹp trai, hay cô cứ ăn mặc đơn giản thôi vậy. Ở thời đại này, quần bò đang rất thịnh hành, cô chỉ chọn áo sơ mi đơn giản rồi buộc tóc gọn gàng, chừa lại chút tóc mái để gương mặt trông thanh thoát hơn đôi chút.
Thật ra Bạch Vi không phải người của thời đại này, cô đã xuyên đến đây gần nửa tháng. Đây là thế giới trong truyện, cô là chị họ của nữ chính Bạch Sắc Vi trong cuốn tiểu thuyết “Trở lại thập niên 80 cất tứ hợp viện” này.
Trong truyện, nguyên chủ là người qua đường, ngay cả cái tên cũng chẳng xuất hiện lần nào.
Năm nay cô hai mươi hai tuổi, từ trước đến nay chưa từng có bạn trai. Người trong nhà hơi lo lắng sợ sau này cô không tìm được người yêu nên bây giờ mới sốt ruột sắp xếp xem mắt cho cô như thế.
Nguyên chủ học cấp ba xong nhưng không thi lên đại học mà ra ngoài kiếm việc làm. Cô ấy cũng không chọn học lại, hiện tại đang làm công việc viết thư tại bưu cục.
Ở thời đại này, đây là công việc rất được coi trọng. Hồi đó Bạch Vi tìm được công việc này, bà con trong nhà ai cũng thấy ngưỡng mộ không ngớt.
Trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Quyên dặn dò cô: “Người mai mối nói hôm nay người kia mặc đồ màu đen, người ở nhà hàng kia không nhiều lắm đâu, con qua là nhận ra ngay.”
Bạch Vi gật đầu: “Được, vậy con đi đây.”
Cô khẩn trương đi đến nhà hàng đã hẹn.