Thực ra cũng chưa muộn lắm, mới 6 giờ rưỡi, vốn dĩ Lục Tư Đình tới đón Bạch Vi tan làm, mấy hôm nay trời mưa, anh lo hết chuyện đưa đón cô đi làm.
Lục Tư Đình nhìn về người đàn ông phía sau chị gái, dáng vẻ dù có bị ốm nhưng vẫn thẳng lưng, đang cầm ô đứng đó.
Đây không phải là người đàn ông hôm đó ở cổng đại viện quân khu kéo tay chị, còn nói sẽ theo đuổi chị sao?
Lục Tư Đình nhíu mày hỏi: "Đừng chỉ nói em chứ, đã muộn thế này rồi, hai người các chị trai đơn gái chiếc còn vừa đi ra từ trong nhà, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Vừa dứt lời, Lục Tư Dĩnh và Trác Tư Thành đều hơi ngượng ngùng, một người cúi đầu xuống, một người thì quay đi chỗ khác.
Rõ ràng chỉ là thăm người bệnh, nhưng qua câu nói vừa rồi của Lục Tư Đình, bọn họ giống như là đã làm điều gì đó không thể lộ ra ngoài vậy.
Lại nói tiếp, trước kia da mặt của Lục Tư Đình cũng rất mỏng, thế nhưng thời gian gần đây, tiếp xúc với nhiều thứ hơn, da mặt cũng liên tục dày lên, bây giờ thậm chí còn dám đùa cợt chị gái. Lục Tư Dĩnh liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Được rồi đó, đừng nghĩ lung tung, chị cũng vừa mới đến thôi."
"Ồ, vậy à?" Lục Tư Đình giả vờ trầm tư.
Lục Tư Dĩnh tức giận đảo mắt.
Cô quay sang Trác Tư Thành, nói: "Cậu mau về nghỉ đi, đúng lúc em trai tôi tới đây, tôi sẽ đi xe của thằng bé."
Trác Tư Thành gật đầu, Lục Tư Đình bèn nghiêng ô qua, cùng Lục Tư Dĩnh lên xe.
Mưa nhỏ lất phất, rơi tí tách tí tách, hai người vừa lên xe đã bắt đầu đấu võ mồm.
"Chị à, không ngờ được đó, lần trước lúc em thăng chức, tên nhóc đó chỉ vừa tỏ tình, bây giờ mới qua bao lâu, một tháng nhỉ?! Vậy mà cậu ấy đã chiếm được trái tim chị rồi à?"
"Em đừng xen vào chuyện của chị, chị đã nói là vừa đến thôi mà."
"Thế thì đúng là khéo quá, chị mới đến rồi lại đi ngay, còn vừa hay gặp bọn em, làm sao có chuyện trùng hợp thế chứ?"
"Em thích tò mò như vậy từ lúc nào thế hả? Hỏi nhiều quá đi, cẩn thận bị Vi Vi mắng đấy."
Lục Tư Dĩnh rất khó chịu, cô ấy nhớ mang máng, hình như trước kia em trai đâu có tò mò như thế, sao bây giờ lại hỏi han nhiều vậy, động đến chuyện øì cũng phải hỏi mấy câu. Hơn nữa, cô ấy còn chưa đồng ý mà, cho nên chuyện cũng nhỏ xíu, chưa có gì cụ thể, không cần nói với người nhà làm gì.
Dù Lục Tư Đình rất muốn biết, nhưng bản thân anh cũng không nhiều chuyện đến mức đó, vì vậy bèn nói: "Không phải em muốn hỏi nhiều thế đâu, chỉ là vừa nãy vợ em cũng thấy rồi, chút nữa cô ấy ra sẽ hỏi chị mà, nên em chỉ hỏi thay cô ấy trước thôi."
Thật vậy sao?
Lục Tư Dĩnh hơi không tin lắm.
Lục Tư Đình cũng không nói thêm gì nữa, dù sao chút nữa Bạch Vi ra rồi sẽ biết hết thôi.
Nửa tiếng sau, gần như mưa đã ngớt hẳn, Bạch Vi đi ra từ nhà của khách hàng.
Bình thường, khi đi xe với Lục Tư Đình thì Bạch Vi ngồi ghế phụ, nhưng hôm nay, cô vừa đi ra từ nhà khách hàng một cách đầy phấn khích, đã hớn hở vừa đi vừa chạy tới sau xe, mở cửa ngồi vào trong luôn.
Dường như Lục Tư Đình đã đoán trước được hành động của cô, nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ bất đắc dĩ.
"Chị ơi, chị, cuối cùng thì chuyện là thế nào vậy? Khác hẳn so với lần trước chị nói với em mà!"
Bạch Vi ôm tay Lục Tư Dĩnh, phấn khích nói: "Có phải có diễn biến đảo ngược gì đó không?! Chị ơi mau nói đi, em tò mò chết mất!" Lục Tư Dĩnh thật không biết nói gì.
Quả thật, em trai mình đã đoán trúng phóc.
Tuy nhiên, hai người họ bây giờ là vợ chồng, chắc chắn sẽ là người hiểu nhau nhất.
Xe chạy về hướng quân khu, Lục Tư Dĩnh đành nói: "Bọn chị thật sự không có gì cả, hôm qua cậu ấy dính mưa bị cảm lạnh nên chị mới đến thăm thôi, hai đứa đừng nghĩ lung tung."