Đứng dưới gốc cây thấm mưa suốt 15 phút, rồi lại mặc chiếc áo ngấm nước mưa chịu gió thổi một lúc, với thể trạng của Trác Tư Thành, không ốm cũng khó.
Nửa đêm, Trác Tư Thành sốt cao nằm trên giường, không ngừng thấp giọng ho khan.
"Khụ khu... khụ kh..."
Trước mắt giống như có sao sáng, không ngừng lóe sáng lấp lánh, mắt Trác Tư Thành nặng trĩu, gần như không mở nổi.
"Khụ khụ..."
Sờ tay lên trán mình, Trác Tư Thành lập tức đoán ra được tình trạng của bản thân, vậy nên đành phải lê thân hình nặng nề đứng dậy, lần mò ra phòng khách gọi điện.
Đêm mưa gió, đèn trong biệt thự sáng cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Tư Dĩnh bận rộn hoàn thành công việc của mình suốt cả buổi ban ngày, chiều 5 giờ về đến nhà, cô ấy chuẩn bị đồ đạc rồi đi đến biệt thự Murphy.
Đã ở cạnh nhau mấy ngày nay, Lục Tư Dĩnh biết rất rõ thể trạng yếu ớt của Trác Tư Thành, mỗi khi thời tiết chuyển mùa, chỉ cần hơi lạnh là cũng có thể cảm mạo, nhất là lần này còn đầm mưa trúng gió, e rằng buổi tối đã ốm rồi.
Không bằng mang đồ đến thăm cậu ấy một chút nhỉ?
Lục Tư Dĩnh cam theo một số thuốc bổ, đều là những thứ gia đình cho hoặc bạn bè tặng mình, cô ấy cũng không uống nên cũng mang một chút qua đó.
Sau khi bắt xe đến được biệt thự Murphy, Lục Tư Dĩnh ghi tên vào sổ ở cổng bảo vệ rồi được mở cửa cho vào.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trác Tư Thành đang nằm ở trên giường. Thấy Lục Tư Dĩnh tới, cậu ấy rất muốn ngồi dậy, nhưng chỉ một cử động đơn giản như thế cũng khiến cậu ấy ho mãi không dứt.
"Chị... Khụ khụ... Ngồi äi."
Trác Tư Thành giãy giụa muốn ngồi dậy, cuối cùng vẫn phải để Lục Tư Dĩnh đỡ cậu ấy một tay.
"Ăn cơm chưa, muốn ăn gì không?" Trác Tư Thành thấy Lục Tư Dĩnh, trên mặt viết đầy nét rạng rỡ vui mừng, có điều, tinh thần rõ ràng vẫn kém hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ còn ốm yếu, đi lại hay xuống giường đều rất khó khăn.
Lục Tư Dĩnh giận đến mức buồn cười, đã thành ra thế này rồi mà vẫn nghĩ đến việc ăn cơm với mình, ngay cả sức khoẻ của bản thân mà cậu ấy cũng không thèm để ý sao? Tuy nhiên, trong lòng Lục Tu Dĩnh vẫn có chút đau lòng không nỡ, chỉ đành thấp giọng khẽ nói: "Ăn gì mà ăn chứ, cậu cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại rồi, muốn làm gì chẳng được?"
Mắt Trác Tư Thành sáng lên, chăm chú nhìn Lục Tư Dĩnh, nhưng ngay sau đó, gương mặt cậu ấy lại ủ rũ, mệt mỏi không còn chút tỉnh thần nào.
Đầu tóc bù xù, mặt mũi tái nhợt, Lục Tư Dĩnh đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay.
Bộ dạng hiện tại của cậu ấy trông rất dễ ức hiếp, Lục Tư Dĩnh cung có chút rục rịch muốn trêu chọc Trác Tư Thành một phen, xem thử cậu ấy có giận đến mức khóc lên không.
Nếu thực sự khóc thật, liệu cậu ấy sẽ khóc thành tiếng, hay là sẽ cắn môi chịu đựng, để từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài nhỉ?
Chờ đã, Lục Tư Dĩnh, mi đang nghĩ cái gì vậy hả?!
Lục Tư Dĩnh bình tĩnh lại, nhìn về phía Trác Tư Thành với dáng vẻ đáng thương, trong lòng không khỏi tự phỉ nhổ chính mình, cậu ấy đã như thế rồi mà mình còn muốn bắt nạt nữa, đúng là quá biến thái.
"Tiểu Dĩnh, chị làm sao vậy?"
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá trần trụi, Trác Tư Thành cảm nhận được điều gì đó, bèn lên tiếng hỏi.
Lục Tư Dĩnh nghẹn lời, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bỗng có tiếng gõ cửa. Là người thân từ nhà họ Trác tới đây giúp đỡ đêm qua, Trác Tư Thành gọi bà ấy là dì Trác, hôm nay bà ấy cũng ở đây cả ngày.
Dì Trác bưng hai cốc nước tiến vào: "Uống nhiều nước một chút, sẽ tốt cho sức khoẻ đó. Cô gái trẻ, cháu cũng uống chút äi."
Lục Tư Dĩnh: "Cảm ơn dì."
Nhà họ Trác không có nhiều người, Lục Tư Dĩnh đã tới đây bốn, năm lần rồi nhưng chưa gặp ai khác ngoài Trác Tư Thành, đây vẫn là người đầu tiên cô ấy gặp.