Đừng bao giờ coi thường sức mua của phụ nữ, câu nói này thông dụng trong mọi thời điểm.
Sau khi đến cửa hàng, Thẩm Quyên và Bạch Vi đều rất bận rộn, không ngờ là hơn mười giờ sáng, Lục Tư Dĩnh cũng tới.
Cô ấy biết cửa hàng của Bạch Vi có sản phẩm mới, vì vậy cô ấy đã tới dạo chơi, ngoài việc mua đồ cho mình, còn mua cả đồ trang sức cho Hoàng Nguyệt Nha.
Lần này Bạch Vi ra mắt một số mẫu trang sức mới, trong đó có nhiều màu sắc khác nhau. Bạch Vi chọn hai chiếc khác nhau cho Thẩm Quyên và Hoàng Nguyệt Nha, những chiếc còn lại đều đã bán hết.
Buổi trưa không còn đông người, hai mẹ con thay nhau trông cửa hàng để ăn cơm, đến giữa trưa mới đi nghỉ ngơi.
Thời tiết bây giờ vẫn còn tương đối lạnh, sau một lúc náo nhiệt, Bạch Vi đóng cửa hàng.
Trùng hợp là không lâu sau, một người quen ghé đến cửa hàng.
Trác Tư Thành nở nụ cười ấm áp trên mặt, bước tới nói: "Xin chào, tôi muốn chọn một món đồ trang sức, cô có thể giới thiệu cho tôi được không?"
Bạch Vi đứng phắt dậy, đáp: "Được chứ, không biết lần này anh muốn mua gì?"
Không cần phải suy nghĩ Bạch Vi cũng biết chắc chắn là cậu ấy mua cho Lục Tư Dĩnh, vì vậy cô mỉm cười giới thiệu với cậu ấy.
"Bên này là mấy kiểu mới ra mắt hôm nay, có may kiểu khác nhau."
"Bên này là một số mẫu bán tương đối chạy, còn vài màu thôi."
Bạch Vi giới thiệu một lượt, Trác Tư Thành nhanh chóng chọn được món đồ trang sức muốn mua.
Lần này, cậu ấy mua một sợi dây chuyền, hợp với chiếc vòng tay lần trước. Có điều sau khi mua xong, Trác Tư Thành không rời đi mà nói với Bạch Vi: "Đồng chí, cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Bạch Vi tò mò hỏi: "Giúp anh cái gì?"
"Giúp tôi nhắn với Tiểu Dĩnh một câu, một giờ chiều thứ bảy tuần này, tôi muốn mời cô ấy đến chỗ cũ xem phim, không gặp không về."
Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Bạch Vi, tha thiết nói: "Phiền cô nói với cô ấy, tôi sẽ luôn đợi cô ấy, cho đến khi cô ấy tới."
Không phải chỉ là xem phim thôi sao, sao lại như kiểu... Có lễ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Trác Tư Thành cười khổ: "Khoảng thời gian này, không biết xảy ra chuyện øì, mỗi lần tôi đi tìm Tiểu Dĩnh, cô ấy đều không gặp tôi, cho dù tôi đợi ở ngoài quân khu cả một ngày, cô ấy cũng không chịu ra gặp tôi một lần."
Mặc dù Trác Tư Thành không thể vào đại viện của quân khu, nhưng cậu ấy đã đến đó nhiều lần và nhờ người khác thông báo, lần nào Lục Tư Dĩnh cũng đi ra, cho nên mấy lính canh đều biết cậu ấy.
Tuy nhiên nửa tháng qua, mỗi khi cậu ấy rảnh rỗi đến tìm Lục Tư Dĩnh, lính canh đều nói cô ấy không có ở đây.
Nhiều lần như vậy, Trác Tư Thành hoài nghi, có phải Lục Tư Dĩnh không muốn gặp cậu ấy không.
Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?
Chẳng lẽ lần trước bày tỏ đã dọa cô sao, nhưng cũng chưa chắc.
Hay là cô ấy chưa chuẩn bị xong để thừa nhận trước mặt ba mẹ, cho nên tạm thời không muốn gặp mặt.
Trác Tư Thành không đoán được, nhưng cậu ấy biết có chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, nếu không, càng chậm trễ càng khó kiểm soát tình hình.
Trí nhớ của cậu ay rất tốt, hôm đó liếc mắt một cái, cậu ấy đã thấy bóng dáng Bạch Vĩ.
Dáng vẻ Bạch Vi xinh đẹp, dễ dàng nhận ra, cậu ấy nhanh chóng nhớ ra, hình như cô là chủ cửa hàng trang sức.
Vì vậy Trác Tư Thành đã nghĩ ra một cách, đó là đến mua đồ trang sức vào ngày 8/3, sau đó nhờ Bạch Vi chuyển lời giúp.
Cho dù là ở góc độ nào, Bạch Vi vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ việc này.
Chẳng qua là theo như ý của Trác Tư Thành, thời gian này Lục Tư Dĩnh luôn tránh mặt cậu ấy, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?
Bạch Vi thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, sau đó nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp anh đưa tin, có điều chị ấy có tới gặp anh hay không, tôi cũng không biết."
Trác Tư Thành thở phào một hơi, cười nói: "Cám ơn."