Không ngờ lần đầu tiên gặp ba mẹ Lục Tư Dĩnh lại là tình huống như này, thật sự quá tệ.
Trác Tư Thành vội vàng buông tay cô ấy ra.
Tình cảnh nhất thời trở nên xấu hổ.
Đúng lúc này, đèn đường ở cổng đại viện sáng lên, xua tan bóng tối, chiếu sáng sáu người họ.
Bạch Vi và Lục Tư Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thán, quả nhiên họ đã đoán đúng, giữa hai người họ có gì đó.
Hoàng Nguyệt Nha bước lên hỏi: "Tiểu Dĩnh, đây là ai? Tại sao không giới thiệu với mọi người?"
Lời nói thì nói với Lục Tư Dĩnh, song ánh mắt lại nhìn Trác Tư Thành chăm chú.
Đây là con rể tương lai của bà ấy, con rể tương lai rõ như ban ngày!
Nhiều năm như vậy, Hoàng Nguyệt Nha luôn nghĩ về tương lai của con gái mình, phụ nữ quá xuất sắc, đàn ông sẽ ngần ngại.
Hơn nữa bà ấy cũng biết rõ tính cách thật của con gái mình, nếu con gái không thích, chắc chắn sẽ không để mình phải chịu tủi thân.
Liên tục xem mắt thất bại, trong lòng Hoàng Nguyệt Nha rất phiền muộn, cũng không dám tạo quá nhiều áp lực cho con gái. Tối nay lúc ăn cơm, biết con gái có thể đã có gì đó, Hoàng Nguyệt Nha vô cùng kích động, nhưng con gái lại không chịu nói nhiều.
Nào ngờ lại gặp ngay dưới cửa nhà.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Nha sáng lên, nhìn chằm chằm con rể tương lai. Tuy cơ thể hơi yếu ớt, nhưng dáng vẻ thật sự rất ưa nhìn.
"Chào dì, cháu là Trác Tư Thành, là giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, hai mươi ba tuổi, nhà ở ngõ Hà Đông, Loan La, hiện đang theo đuổi Tiểu Dĩnh."
Trác Tư Thành càng nói càng khác, không chỉ nói địa chỉ nhà mình, mà còn nói mình đang theo đuổi Lục Tư Dĩnh.
Hoàng Nguyệt Nha cười vui vẻ, Lục Tư Dĩnh nghe thấy, mặt đầy ngơ ngác, sao cô ấy lại không biết, Trác Tư Thành đang theo đuổi cô ấy? Cậu ấy nói thế bao giờ?
"Cậu nói cái gì, cậu bắt đầu theo đuổi tôi lúc nào?”
"Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chị còn không nhìn ra sao?" Tai Trác Tư Thành đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn cô ấy nói: "Tiểu Dĩnh, chúng ta Ở bên nhau lâu như vậy, mỗi lần rủ chị đi chơi tôi đều mượn cớ, chị tin là thật à?”
Lục Tư Dĩnh sợ ngây người
Cô ấy đã từng ngây thơ cho rằng Trác Tư Thành thật ra chỉ muốn cảm ơn mình, hơn nữa hai người họ nói chuyện hợp nhau nên mới thường xuyên rủ cô ấy đi chơi.
Mặc dù mỗi lần kiếm cớ nghe qua đều có vẻ hơi bất thường, nhưng khi Trác Tư Thành nhìn sang bằng đôi mắt trong veo, Lục Tư Dĩnh sẽ không nhịn được nghĩ, cậu ấy là một giáo viên nhân dân thật thà, tại sao lại phải nói dối chứ?
Cô ấy không thích hưởng lợi nên mỗi lần đi ăn cơm, xem phim gì đó đều muốn chia đều. Nhưng lần nào Trác Tư Thành cũng sẽ lén lút trả tiền, Lục Tư Dĩnh không tranh được nên chỉ có thể trả vào chỗ khác.
Ví dụ, Trác Tư Thành đã từng ăn đồ ăn mà Lục Tư Dĩnh mang đến từ căng tin của quân khu và nói rằng nó rất ngon, cho nên Lục Tư Dĩnh đã mang cho cậu ấy nhiều lần.
Hai người có qua có lại, quan hệ cũng ngày càng sâu sắc hơn.
Lục Tư Dĩnh không thể tin nổi, thấy ba mẹ và vợ chồng em trai đều nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ, nhất thời cảm thấy không ổn.
Cho dù thế nào đi nữa, thời gian và địa điểm này không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, vì vậy Lục Tư Dĩnh vội đẩy Trác Tư Thành nói: "Cũng muộn rồi, cậu mau về nhà đi."
Sau đó lại kéo tay mẹ mình: "Mẹ, ba, chúng ta cũng về ngủ thôi."
Trác Tư Thành liếc nhìn Lục Tư Dĩnh, biết hôm nay sẽ không có kết quả gì, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm tốt để gặp ba mẹ Lục Tư Dĩnh nên cậu ấy đã rời đi.
Lục Tư Dĩnh và người thân chuẩn bị về nhà.
Hoàng Nguyệt Nha: "Tiểu Dĩnh, rốt cuộc người đàn ông vừa rồi là ai, có phải là người tặng vòng tay cho con mà Vi Vị nói không?"
Lục Chính Hoa: "Tiểu Dĩnh, nếu như đã xác định thì dẫn về nhà đi, nhà chúng ta đều là quân nhân, không thể đùa giỡn tình cảm của người khác được."