Chỉ xét đến những điểm này, biết địa chỉ nhà, mua trang sức không rẻ, còn tự mình đứng chờ lâu như vậy, chỉ để gửi chiếc vòng tay này cho Lục Tư Dĩnh.
Nhìn thế này làm sao gọi là bạn bè bình thường được chứ?
Bạch Vi phát hiện ra sự mờ ám ẩn giấu bên trong, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
Lục Tư Dĩnh cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Chậc, ra đường không xem ngày, hôm nay đúng là không nên đeo cái vòng tay này mà.
Vòng tay đúng là đẹp thật, thế nhưng cũng trùng hợp ghê, tên mọt sách kia chọn đúng đồ trang sức trong cửa hàng của Bạch Vi để tặng cô ấy sao?
Lục Tư Dĩnh lại nhịn không được nhìn thật kỹ, đúng là rất đẹp, chẳng trách cậu ấy mua.
Tiếp theo đó, Lục Tư Dĩnh không làm sao gắp thức ăn được nữa, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, thế nhưng vẫn tránh không khỏi câu hỏi phải tới.
Lục Chính Hoa đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Dĩnh, những gì vợ Tiểu Đình vừa nói, có phải là thật không?”
Lục Tư Dĩnh giật mình, chưa kịp trả lời, Hoàng Nguyệt Nha vội hỏi: "Tiểu Dĩnh a đừng có áp lực quá, cha mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, nếu thật sự có chuyện øì, cứ nói với cha mẹ, cha mẹ cũng có thể giúp con đưa ra biện pháp."
Lục Tư Dĩnh thật sự cảm thấy chẳng có chuyện gì cả, thời gian này ba mẹ cũng không tìm người xem mắt cho cô ấy, cô ấy thấy có gì đó sai sai.
Cô ấy không còn cách nào khác, đành phải lúng túng nói: "Ba mẹ, ba mẹ mau ăn cơm đi, con thật sự không có việc gì, hai người đừng nghĩ lung tung."
Hoàng Nguyệt Nha còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Lục Tư Dĩnh đã nhanh chóng ăn hết bát cơm của mình, sau đó đặt đũa xuống nói: "Ba mẹ, con ăn xong rồi, con có việc phải đi trước, ba mẹ cứ ăn từ từ."
Cơm dọn ra cùng lắm mới được nửa tiếng, bây giờ mới hơn sáu giờ, Lục Tư Dĩnh không phải quay về đơn vị, vậy cô ấy còn việc gì chứ?
Chẳng lẽ bị người nhà phát hiện ra chuyện gì đó, cảm thấy ngu ngốc, xấu hổ nên mới tìm cớ chạy đi?
Mấy người họ cũng không để tâm, dù sao mọi người đều ở cùng một đại viện, đi ra đi vào đều thấy mặt nhau, lúc nào cũng có cơ hội hỏi rõ.
Hoàng Nguyệt Nha ăn hai miếng thức ăn, đột nhiên hỏi: "Vi Vi, người đàn ông con vừa nhắc đến, người mà mua đồ trang sức tặng Tiểu Dĩnh ấy, dáng vẻ trông như thế nào?
Bạch Vi cố gắng nhớ lại, đáp: "Rất cao, hơn một mét tám, nhìn khá nhã nhặn, điều quan trọng là dáng vẻ đẹp trai, tuấn tú, tao nhã."
Mọi người đều không ngờ rằng Lục Tư Dĩnh lại thích kiểu người thế này, bảo sao trước đó xem mắt nhiều lần như vậy mà không có kết quả.
Những người họ tìm đều là những đứa nhỏ lớn lên trong quân khu, võ thì có nhưng văn thì chưa chắc.
Mà Lục Tư Dĩnh tuổi còn trẻ nhưng đã là trung đoàn trưởng, mặc dù những đối tượng xem mắt lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng hầu hết chức vụ đều thấp hơn cô ấy. Chỉ có một người chức vụ cao hơn, song cũng giống như những người đàn ông khác, cảm thấy Lục Tư Dĩnh quá mạnh mẽ, không phù hợp làm vợ mà hợp làm anh em hơn.
Cho nên đây là lý do tại sao Lục Tư Dĩnh độc thân đến tận bây giờ.
Lục Tư Dĩnh đã rời đi nên không biết, cả nhà nghiêm túc nói chuyện này suốt cả bữa tối.
Sau khi rời khách sạn, Lục Tư Dĩnh đi thẳng đến biệt thự Murphy.
Những người sống trong biệt thự này không phải là người giàu có thì cũng là người có địa vị cao, Lục Tư Dĩnh không biết rõ lắm nhưng chỉ cần nhìn cách trang trí bên ngoài, cô ấy cũng đã hiểu ít nhiều.
Lục Tư Dĩnh nói: "Cậu đã đợi lâu chưa?"
Trác Tư Thành quả thật đã đứng đó rất lâu, hai người hẹn nhau sáu rưỡi đi xem phim. Đúng sáu giờ cậu ấy ra đây chờ, mỗi giây chờ đợi cậu ấy đều thấy rất vui vẻ.
"Không, tôi cũng vừa mới tới."