Cuộc sống bình lặng trôi qua hai ngày nữa, nhưng hai ngày nay, Lục Tư Đình đều về nhà muộn hơn bình thường. Đúng lúc Bạch Vi định hỏi có chuyện gì không thì ngay tối hôm đó, Lục Tư Đình mang về một tin vui.
"Vị Vi, anh được thăng chức lên trung đoàn trưởng rồi."
Bạch Vi ngây ra, đến đây cô mới biết, sở dĩ mấy ngày gần đây Lục Tư Đình về nhà muộn hơn bình thường là vì sắp được thăng chức.
Chẳng bao lâu sau, cả đại viện ở quân khu đều đã biết chuyện này, người nhà họ Lục rất vui mừng, chuẩn bị ăn mừng một bữa, vì thế tối hôm đó đã gọi cả nhà đi nhà hàng ăn tối.
Bạch Vi về sớm, bây giờ mới 5 giờ chiều, đi ăn cơm một bữa cũng không ảnh hưởng đến việc gì.
Lục Tư Đình đã biết nhà hàng ở đâu, tối đó, anh dẫn Bạch Vi chuẩn bị ra ngoài ăn.
Nhận thông báo lúc 2 giờ chiều, mới được ba tiếng, gần như cả quân khu đều đã biết tin.
Hai người đi ra ngoài, dọc đường người nào gặp họ cũng lên tiếng chúc mừng.
"Chúc mừng, chúc mừng nhé, trung đoàn trưởng Lục, đúng là tuổi trẻ tài cao!"
"Xin cảm ơn."
"Không hổ danh là người nhà họ Lục, giỏi giang như vậy, còn trẻ đã được thăng làm trung đoàn trưởng, thật đáng mừng quát"
"Quá khen rồi."
"Anh Lục à, nhanh thế đã làm trung đoàn trưởng rồi, chuyện như vậy thì phải mời ăn mới được!"
"Được, vài hôm nữa xử lý xong công việc rồi cùng đi ăn."
Quá nhiều người chúc mừng, hai người chỉ có thể đi đường nhỏ, nhanh chóng đối phó với những người tiến tới chào hỏi xong xuôi cả, Bạch Vi và Lục Tư Đình mới ngồi được trên xe.
Bạch Vi nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Tư Đình, đột nhiên có cảm giác giống như thần tượng đời sau bị paparazzi đuổi theo chụp ảnh vậy.
Ông xã cô dù nhìn thế nào cũng rất đẹp trai, nếu ở thời hiện đại, chắc chắn là đi đường cũng có thể bị các nhân viên tuyển dụng ngôi sao giải trí phát hiện truy đuổi mất.
Có lẽ Bạch Vi nhìn chằm chằm anh lâu quá, Lục Tư Đình hơi nghi ngờ: "Sao thế, mặt anh dính nhọ à?"
Bạch Vi cười cười, nói: "Đương nhiên là không rồi, ông xã em đẹp trai như vậy, ai mà không muốn nhìn thêm vài lần chứ!" Lục Tư Đình bị chọc, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hai người nhanh chóng tới nhà hàng, Lục Chính Hoa, Hoàng Nguyệt Nha, và Lục Tư Dĩnh đều đã ngồi sẵn ở bàn rồi.
Lục Chính Hoa và Lục Tư Dĩnh đều nhận được tin vào buổi chiều, vừa về tới nhà bèn nói ngay với Hoàng Nguyệt Nha, được thăng lên chức trung đoàn trưởng là chuyện lớn, nhất định phải ăn mừng một bữa thật to, vì thế Hoàng Nguyệt Nha thẳng tay đặt bữa ở nhà hàng luôn.
Hôm nay vốn dĩ Lục Tư Dĩnh còn có việc khác, nhưng em trai thăng chức cũng không phải chuyện năm nào cũng có, cho nên cô ấy đã bảo người đi thông báo với Lục Tư Đình, buổi tới nhà hàng ăn cơm, rồi cũng cùng tới đây.
Phòng riêng ở nhà hàng đặt một chiếc bàn tròn lớn, Hoàng Nguyệt Nha và Lục Tư Đình ngồi hai bên Lục Chính Hoa, Lục Tư Dĩnh ngồi cạnh mẹ, Bạch Vi ngồi cạnh Lục Tư Đình, nên cuối cùng Bạch Vi và Lục Tư Dĩnh lại ngồi cạnh nhau.
Dù sao cũng là ăn mừng thăng chức của Lục Tư Đình, nên phần lớn các món được gọi ra đều là các món anh thích ăn.
Thật ra thì người nhà họ Lục đều không kén ăn lắm, sinh ra trong gia đình quân nhân, lại từng tham chiến trên chiến trường, vì thế nên với việc ăn ở các thứ, họ không hề kén chọn. Dù sao cũng là bữa cơm gia đình, không có nhiều nguyên tắc, bởi vậy nên trong bữa ăn ai cũng thoải mái chuyện trò, không khí cũng rất tốt.
Lúc Bạch Vi đang uống nước, vô tình liếc thấy có thứ gì đó lấp lánh ở trên cổ tay Lục Tư Dĩnh.
Cô đặt ly xuống, nhìn kỹ, thì ra Lục Tư Dĩnh đang đeo một chiếc vòng tay.
Bạch Vi trơ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, sốc đến nỗi không nói nên lời.
Đây, đây không phải là chiếc vòng tay ở cửa hàng cô sao?