Từng người lục tục qua chơi, người này mang theo hạt dưa hạt điều, người kia mang mấy củ khoai lang, mọi người cùng nhau chia sẻ ăn chung.
Bạch Vi cũng ngồi trong nhóm vợ quân nhân, nhỏ giọng nói chuyện với cô Chung.
Không biết ai mở đầu, có người nhắc đến Bạch Vị và Lục Tư Đình.
Sau khi nói vài câu, Bạch Vi bỗng dưng nghe thấy tên mình.
Cô quay đầu lại, vừa hay bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc.
Trong số đó, một người vợ quân nhân hỏi: "Cô gái à, nghe nói cô mở một cửa hàng trang sức, thường ngày đều phải tự mình gánh vác, tối về rất muộn phải không?"
"Cũng tạm được, mùa hè về muộn một chút, mùa đông lạnh thì sẽ về sớm hơn."
"Vậy cô vê muộn như thế, hàng ngày ở nhà ai nấu cơm?"
Bạch Vi cười đáp: "Kỹ năng nấu nướng của tôi không tốt, bình thường cũng không nấu cơm, tài nấu nướng của Lục Tư Đình lại giỏi, nấu ăn khá được, cho nên thông thương đều do anh ấy nấu. Hơn nữa anh ấy thường dậy trước tôi, tối cũng tan làm sớm hơn tôi, thế nên bữa sáng, bữa tối deu do anh ấy nấu sẵn cả."
Vừa dứt lời, các bà vợ quân nhân xung quanh đồng loạt nhìn sang.
Bạch Vi ngừng lại, chậm rãi nói: "Còn bữa trưa thì mẹ tôi sẽ mang đến cho tôi."
Lục Tư Đình là tiểu đoàn trưởng, thường ngày vốn dĩ rất bận rộn, không ngờ về nhà còn phải nấu cơm, ngày nào cũng đều phải làm bữa sáng, bữa tối.
Một số người vợ quân nhân vô thức tính toán trong đầu, mỗi ngày đều nấu bữa sáng với bữa tối, mà hai người họ đã cưới được hơn nửa năm rồi, thời gian anh kiên trì làm cũng không hề ngắn chút nào.
Hơn nữa, quân nhân vốn phải dậy sớm, nếu họ thức dậy rồi nấu cơm luôn, buổi tối về cũng làm cơm, hoặc là, vợ quân nhân ở nhà không có việc gì thì có thể nấu bữa tối, còn bọn họ chỉ nấu một bữa sáng thôi cũng được mà, đâu có làm lỡ dở điều gì.
Lục Tư Đình bận như vậy mà vẫn duy trì được những nửa năm, ngày nào cũng nấu cơm sáng và tối cho vợ, tại sao chồng của họ lại không thể làm thế chứ?
Mấy bà vợ quân nhân rất ghen ty, con cái của họ đã lớn rồi mà số lần chồng họ xuống bếp chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay, Bạch Vi ghé thăm nhà họ Vương, chủ nhà là một vị trung đoàn trưởng đã hơi lớn tuổi. Vợ của trung đoàn trưởng Vương vừa đi rót nước, đứng ở cửa nghe được rõ mồn một lời nói của mấy bà vợ, bấy giờ lại nhìn sang ông xã mình đang xem tivi trong phòng, trong nháy mắt đã thấy tức mình mà không có chỗ xả.
Bà ấy cáu kinh gọi lớn vào trong phòng: "Lão Vương, tối nay anh nấu cơm đi!"
Trung đoàn trưởng Vương đang xem tivi, còn chưa biết mình làm gì sai chọc bà xã giận, gãi đầu hỏi lại: "Hả?"
"Hả cái gì mà hả, anh không nhìn xem Lục Tư Đình người ta là tiểu đoàn trưởng, người đẹp trai mà còn trẻ trung, cưới vợ về chiều chuộng như thế nào, thậm chí còn không để cô ấy bước chân xuống bếp, anh nhìn lại anh mà xem." Bà Vương liếc mắt một cái, nói tiếp: "Em nấu cơm cho anh đã bao nhiêu năm như thế, bây giờ dù sao cũng nên tới lượt anh đi chứ?!"
Dù sao thì trung đoàn trưởng Vương cũng là một trung đoàn trưởng, có nhiều quân nhân dưới quyền đến vậy, thế mà bây giờ lại bị vợ mắng, cảm thấy rất oan ức, cho nên cũng lên tiếng: "Bà xã, ai lại chọc em giận rồi, bớt giận chút nào, đến tết rồi, đừng nóng giận."
Hai vợ chồng này ở cùng một chỗ thật là thú vị, mấy người trong số các vợ quân nhân nhìn thấy thế, lặng lẽ cúi đầu cười khúc khích.
Song song với đó, trong lòng họ cũng có chút chộn rộn nôn nao. Bà Vương nói đúng, ngày nào họ cũng chăm sóc gia đình, dạy con, nấu cơm, trong khi chồng họ thì thoải mái ung dung, tại sao họ không thể để cho chồng nấu cơm mấy ngày?
Trong lòng họ đều đã đưa ra quyết định, tối nay về sẽ nói với chồng mình, mấy ngày tới sẽ bảo chồng nấu bữa sáng hoặc bữa tối, dù sao thì một ngày cũng chỉ có hai bữa, ít nhất cũng phải nấu được một bữa, cho họ trải nghiệm cuộc sống không dễ dàng của người vợ.