Mới có một buổi chiều mà Bạch Vi đã gặp tới mấy người hỏi cô khi nào sinh con, phần lớn các bà vợ quân nhân trong đại viện đều đã có con rồi, ít nhất là một, hai đứa, nhiều nhất cũng năm, sáu đứa. Họ có những quan điểm khác nhau về việc sinh nở.
Có người cho rằng Bạch Vi và Lục Tư Đình còn trẻ, không cần vội vàng sinh con, có thể tận hưởng cuộc sống riêng tư hai người trước, rồi hai năm nữa có thêm đứa nhỏ vẫn được.
Nhưng cũng có người cho rằng nên sinh con lúc còn trẻ, sinh sớm thì tốt cho cả con lẫn mình, còn có mẹ chồng giúp chăm con nữa, cớ sao lại không sinh?
Ngồi một buổi chiều ở nhà cô Ngụy, uống trà xong, Bạch Vi phải đi vệ sinh vài lần.
Buổi tối họ cũng dùng bữa ở nhà cô Ngụy luôn, vì cả ngày nay miệng đã ăn không ngừng nghỉ nên cô không đói lắm.
Khi trời tối, mấy đứa con nhà cô Ngụy không biết lấy pháo hoa cầm tay ở đâu ra, vẫy trên tay nom rất đẹp mắt.
Lũ nhỏ cười ầm ï, đùa giỡn rất vui vẻ.
Lúc mới sinh ra, trẻ con không biết nói, chỉ có thể khóc để thể hiện ý muốn của bản thân. Lớn hơn một chút, bọn nhỏ mới bi bô học nói, dần biết nói ra vài từ.
Lớn hơn chút nữa, lũ trẻ sẽ bắt đầu biểu lộ tính cách cá nhân, có đứa nhỏ ngoan ngoãn, cũng có những nhóc con tỉnh nghịch phá phách.
Bọn trẻ trong đại viện của quân khu, do sinh ra trong gia đình nhà lính nên phần lớn đều đã trải qua mưa dầm thấm đất, không tỉnh nghịch gây chuyện mấy.
Chỉ cần nhìn chúng chơi pháo hoa là biết, một nhóm trẻ con cùng vui đùa với pháo hoa nhưng không có bé trai nào cố tình trêu chọc các bé gái.
Sau khi pháo cầm tay cháy hết, chúng cũng không ném lung tung mà tìm thùng rác để vứt vào.
Ngoan ngoãn, nghe lời, lại rất có kỷ luật.
Ban đầu Bạch Vi không muốn sinh con, cô cảm thấy bản thân còn trẻ, kể cả khi đã kết hôn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con.
Nhưng bây giờ nhìn thấy trẻ nhỏ ngoan ngoãn, trong lòng cô bỗng hơi rục rịch.
Con cô chắc chắn rất giống Lục Tư Đình, nghĩ tới việc mình sẽ sinh ra một phiên bản nhỏ của Lục Tư Đình, Bạch Vi cảm thấy rất dễ thương và thú vị.
8 giờ tối, mấy đứa nhỏ nhà cô Ngụy cũng đã thấm mệt buồn ngủ, Bạch Vi và Lục Tư Đình ngồi suốt cả buổi chiều, vì thế hai người cũng quay về nhà. Ngôi trong viện, Bạch Vi nhìn pháo hoa bất chợt nổ vang trên bầu trời, bỗng hỏi: "Lục Tư Đình, nếu bây giờ chúng ta sinh con ấy, vậy thì có phải hơi sớm quá không?"
Bạch Vi không giữ được bí mật trước mặt người thân, tối nay từ nhà cô Ngụy về, cô đã rất muốn hỏi, vì thế bây giờ cũng nói ra thành lời.
Trước đó đã quyết tâm đợi hai năm nữa mới sinh, nhưng sau khi chơi cùng những đứa trẻ ngoan ngoãn buổi chiều nay, trong lòng cô bỗng hơi dao động.
Dĩ nhiên Lục Tư Đình có thể nhận ra, có điều, anh vẫn giữ vững quan điểm của mình, nói với cô "Không vội, thực ra em cũng không vội, phải không? Chừng hai năm nữa rồi chúng ta sinh con."
"Chiều nay em vừa chơi với trẻ con, thấy trẻ con ngoan ngoãn, dễ thương. Nhưng nuôi dạy trẻ con thì rất vất vả, em mới mở cửa hàng chưa được bao lâu, có thể sẽ ảnh hưởng một chút."
"Ngoài ra, có con chẳng khác nào có thêm một cái bóng đèn, buổi tối chúng ta không thể ra ngoài ăn tối dưới ánh nến, cũng không thể muốn đi đâu thì đi đó nữa. Vả lại, còn có thể phải ngủ phòng riêng một thời gian."
Lục Tư Đình rất nghiêm túc, nhưng Bạch Vi nghe thấy thế thì có chút không biết nói gì.
Nhiều lời như vậy, nhưng cô thật sự nghỉ ngờ, anh chỉ muốn nói ra câu cuối cùng kia thôi. Đêm khuya rôi, cả hai tắm rửa đi ngủ. Bạch Vi một lần nữa bị giày vò cho đến rạng sáng mới được chợp mắt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Vi nhìn chỗ cạnh giường trống trải, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thực ra thì sớm có thai sinh con cũng là chuyện tốt.