Theo sức đẩy của Bạch Vi, Lục Tư Đình thành thật đi ra ngoài.
Bạch Vi tắm rất chậm, nhưng dù chậm đến đâu thì cũng có lúc phải xong, hơn nữa từ đầu đến cuối, Lục Tư Đình cũng không lên tiếng thúc giục nữa.
Bạch Vi tắm xong thì mới phát hiện ra, Lục Tư Đình chỉ lấy cho cô một bộ đồ ngủ màu đen gợi cảm, không lấy thêm thứ gì khác cả.
Hay là bảo anh mang đồ lót cho mình nhỉ?
Bạch Vi suy nghĩ một chút, vẫn mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Dù sao một lúc nữa vẫn phải cởi, mặc hay không mặc thực chất cũng không có vấn đề gì cả.
Trong suốt lúc cô tắm, Lục Tư Đình không lên tiếng, chỉ ngồi ở trong phòng, Bạch Vi vừa ra khỏi cửa phòng tắm, lập tức cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Cô vừa định nói gì đó, Lục Tư Đình đã tới gần, giống như lúc tối, trực tiếp áp sát vào tường, cúi đầu hôn cô.
Không dịu dàng triền miên như khi đó, giờ đây, Lục Tư Đình trở nên hung hăng hơn, những nụ hôn rơi xuống dày đặc như bão táp mưa sa, để rồi sau cùng lại như vây thành chiếm đất, lướt qua mỗi tấc, mỗi tấc trên phân lãnh thổ của mình.
Rõ ràng là nụ hôn rất hung bạo, nhưng mười ngón tay hai người đan chặt lấy nhau, anh chậm rãi vuốt ve ngón tay cô, động tác lại cực kỳ dịu dàng.
".. Đừng... Lên giường... Đi..."
Bạch Vi mơ màng nói ra mấy chữ, Lục Tư Đình cười cười, lập tức đưa tay ôm ngang người cô, đi đến bên giường.
8 giờ 10 phút sáng, Bạch Vi chậm rãi mở mắt ra.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng phòng ngủ lại rất ấm áp, Bạch Vi đắp chăn dày mềm mại, thở đài một tiếng.
Vừa định xoay người, thắt lưng và chân cô đột nhiên kêu lên tiếng kháng nghị, còn có cảm giác khó chịu truyền đến từ một bộ phận không thể nói nên lời.
Những mảnh ký ức cũng quay trở về, Bạch Vi chợt nhớ lại đêm qua.
Hai người ăn cơm tối xong thì đã hơn 8 giờ, lúc tắm rửa sạch sẽ ra ngoài cũng chỉ mới 9 giờ rưỡi, cô vừa đi ra khỏi phòng tắm, lại bị Lục Tư Đình kéo lên giường.
Thậm chí còn không thể nói được tới một câu đầy đủ.
Ròng rã suốt ba tiếng rưỡi.
Cổ họng Bạch Vi cũng trở nên khàn khàn, Lục Tư Đình vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, từng vết máu trên lưng cũng chỉ làm cho người đàn ông này thêm hưng phấn.
Cuối cùng, Bạch Vi hoảng hốt nhìn kim đồng hồ chỉ về số một:
"Lục Tư Đình."
Bạch Vi cắn răng, lại nghe thấy tiếng khàn khàn tử cổ họng mình.
"Có phải anh không đi làm, em không đi làm không hả?"
Rõ ràng là một câu quở trách đầy vẻ tức giận, nhưng kết hợp với tư thế hiện tại, Bạch Vi còn dùng giọng khàn khàn để nói, không hiểu sao lại khiến Lục Tư Đình lần nữa trở nên hưng phấn.
Tuy nhiên, cũng may là anh vẫn còn chút lý trí, nghe thấy hai từ "đi làm", vả lại còn nhìn thấy hốc mắt Bạch Vi đỏ ng, giọng nói khàn khàn, thế nên anh cúi xuống, bảo: "Ngoan nào, Vi Vi, đây là lần cuối cùng."
Đến lúc cuối, khi Bạch Vi đã mệt rã rời đến không chịu nổi, vẫn là Lục Tư Đình bế cô đi tắm rửa.
Bây giờ ký ức trở lại rồi, Bạch Vi hé miệng, thấy cổ họng đã đỡ hơn đêm qua một chút, thế nhưng khi nói chuyện, vẫn cảm thấy giọng mình hơi khàn.
Lại nằm thêm một lúc nữa, mắt thấy đã tới 8 giờ rưỡi, Bạch Vi mới gắng gượng rời giường.
Trong khi mặc quần áo, Bạch Vi lại vô tình liếc nhìn thùng rác một cái, phát hiện ra bên trong có một ít vải đen đen trắng trắng.
Không đúng, miếng vải này rất quen mắt.
Bạch Vi càng nhìn, sắc mặt càng tối sầm xuống.
Đây không phải là bộ đồ ngủ gợi cảm Lục Tư Đình tìm được, đưa cô mặc tối hôm qua đó sao?
Có tổng cộng ba bộ đồ ngủ, lúc cô tắm xong đi ra thì mặc một bộ, sau đó khi Lục Tư Đình cởi ra, bộ váy đã bị rách, còn bộ màu trắng kia là bộ Lục Tư Đình mặc cho cô lúc sau, rồi lại cởi ra, không biết tại sao mà cũng rách.