Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đành phải làm theo như những gì bọn họ đã thương lượng từ đầu, trước mặt người ngoài là vợ chồng, lúc không có ai thì từ từ vun vén tình cảm.
Hai người liếc nhìn nhau, không một ai nói gì.
Lúc này, Thẩm Quyên khóa cửa kỹ càng xong rồi đi vào nhà ngồi xuống lại cùng Bạch Diệu Thiên.
Lúc mới bắt đầu ăn cơm, mọi người náo nhiệt vui vẻ ra sao, vừa nói vừa cười. Nhưng sau khi Hồng Mai qua đây náo loạn một phen, bây giờ bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Thẩm Quyên nhìn sang hai người, bà nói như thể không có gì xảy ra vậy: "Đừng có ngây người ra đó chứ, không ăn thì lát nữa đồ ăn nguội cả đấy, mau ăn đi."
Lúc này mọi người mới bắt đầu động đũa.
Ban đầu, bầu không khí hơi khó xử một chút nhưng một lát sau, Bạch Diệu Thiên đã cất lời trước để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.
"Tiểu Lục phải không?"
Lúc đối mặt với Lục Tư Đình, Bạch Diệu Thiên khá nghiêm túc, ông hỏi: "Con làm nghề gì vậy, hình như chú nghe con gái bảo con làm lính à?"
Lục Tư Đình đặt đũa xuống, hơi nghiêng người trả lời: "Đúng vậy, thưa chú, sau khi tốt nghiệp là con đi làm lính ngay, chức vị hiện tại là tiểu đoàn trưởng."
Lục Tư Đình hơn hai mươi tuổi, nếu anh đã lên chức tiểu đoàn trưởng rồi thì đúng là tuổi trẻ tài cao thật. Hiện tại tiềm năng của anh vô tận thế này, sau này anh sẽ lên đến vị trí nào cũng khó mà nói trước được.
Thân là cha của Bạch Vi, Bạch Diệu Thiên cũng biết con gái mình thích kiểu đàn ông như thế nào. Người đàn ông trước mặt hoàn toàn phù hợp với hình mẫu của con gái.
Hơn nữa, mặc dù Lục Tư Đình là tiểu đoàn trưởng nhưng lại không tùy tiện sai sử người ta.
Hai người quen biết nhờ xem mắt, đây lại là lần đầu tiên Lục Tư Đình đến nhà nhưng anh đã nấu một bàn đồ ăn lớn nhiều món thế này, hoàn toàn không phải kiểu người nghĩ đàn ông là nhất. Thảo nào con gái thời này đều thích chàng trai như thế này.