Liên tục ròng rã một tuần sau, dưới mí mắt Bạch Vi bắt đầu xuất hiện quầng thâm.
Hôm nay, Thẩm Quyên đến đưa cơm cho Bạch Vi thì còn thấy kỳ lạ, nhìn con gái mấy lần, hỏi: "Vi Vị, hai ngày sao vậy, sao mẹ cảm thấy con không ổn lắm."
Hình như là con gái thức đêm?
Dưới mí mắt có chút xanh, nhưng mà nhìn trạng thái của làn da vẫn còn rất tốt, mềm mại, còn có thể bóp ra nước, thực sự là quá kỳ lạ.
Bạch Vi không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: "Hai ngày nay con ở nhà làm đồ trang sức, không cẩn thận cho nên thức đêm."
Thẩm Quyên hiểu ra, nói: "Lúc nào làm mấy món đồ kia cũng được, con đừng thức đêm, cố gắng thức đêm thì sẽ có quầng thâm mắt."
Cho dù Thẩm Quyên không nói thì Bạch Vi cũng biết là ngày nào cũng cũng tỏa ra oán khí.
Không quan tâm cô về nhà vào lúc mấy giờ, tìm cớ gì thì Lục Tư Đình vẫn có thể nhìn ra, cuối cùng còn lừa gạt cô lên trên giường.
Vậy mà hết lần này tới lần khác Bạch Vi không thể từ chối, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Lục Tư Đình hạ thủ.
Điều này dẫn đến việc Bạch Vi không thể ngủ ngon mấy ngày nay, cũng khiến tâm tình không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Tối hôm đó, Bạch Vi về nhà lúc 5:30, Lục Tư Đình cũng đã nấu cơm xong.
Thịt kho tàu, cà tím kho tộ, gà hầm, ba món ngon, tôm kho tộ, hai bát cơm, bày đầy một bàn.
Nhìn thấy bàn đồ ăn phong phú như vậy thì lửa giận trong lòng Bạch Vi cũng tiêu tan một chút, nhưng mà sắc mặt của cô vẫn không tốt.
Lục Tư Đình coi như không thấy, giúp Bạch Vi xới cơm múc canh, lột tôm, gắp thức ăn.
"Nếm thử ba món này đi, đây là món anh học được từ đầu bếp trong căn tin, có rất nhiều người thích ăn món ăn này."
"Còn có món tôm này nữa, vô cùng mới mẻ, em ăn đi, anh đã lột vỏ rồi."
Lục Tư Đình cũng biết mấy ngày nay mình tương đối quá phận cho nên bữa tối hôm nào cũng mới mẻ, nhưng mà tất nhiên là phải ăn ngon.
Cũng vì tối nào cũng được ăn đồ ăn ngon cho nên Bạch Vi mới chiều theo nhiều lần.
Nhưng mà đêm nay, Bạch Vi đã quyết định, nếu như Lục Tư Đình còn dám làm loại chuyện đó thì cô nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!
Thức ăn thơm phức đặt ở trước mắt, bây giờ Bạch Vi cũng không để ý chuyện gì khác, bắt đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài tiêu thực, lúc gần đến 10 giờ thì hai người mới về nhà chuẩn bị đi ngủ.
Cả tối nay Lục Tư Đình cũng không có biểu hiện øì, Bạch Vi còn cho rằng cuối cùng anh đã yên tĩnh lại.
"Vị Vị...
Tiếng nói mang theo ma lực vang lên, giống như ở ngay bên tai, đồng thời còn có một bàn tay chạm ở bên hông.
Bạch Vi không thể quen thuộc động tác này hơn nữa.
Cô khẽ cắn môi, khi Lục Tư Đình muốn dính sát lại thì cô lập tức quay người, đạp Lục Tư Đình một cái.
Không nói những chuyện khác, một cú đá này chính là oán khí của cô, trực tiếp khiến cho Lục Tư Đình ngơ ngác.
"Gọi gọi gọi, đừng gọi tên em lúc ngủ!"
Hai tay Bạch Vi chống nạnh, trừng mắt nhìn Lục Tư Đình nói: "Không phải anh thích chạy bộ sao, nếu anh đã có nhiều sức như vậy, lại không ngủ được thì em thấy anh nên chạy 5 vòng quay đại viện!"
Nét mặt Lục Tư Đình rũ xuống, tủi thân nói: "Vi VỊ...
"Ngậm miệng! Đừng gọi em, em sắp mệt chết rồi!"
Bạch Vi cực kỳ tức giận, trực tiếp nằm xuống cuốn chăn lại, quay mặt vào bên trong, bộ dáng như muốn đi ngủ.
Lục Tư Đình quá tủi thân, đứng ở bên giường, bàn tay nắm thật chặt, sau đó lại buông ra, thấy Bạch Vi giống như thật sự tức giận thì anh cũng không dám đùa cô.
Sau khi tắt đèn thì Lục Tư Đình cẩn thận lên giường, sau đó từ từ ôm Bạch Vi vào trong ngực.
Lần này, cuối cùng anh cũng an phận lại, cuối cùng Bạch Vi cũng có thể ngủ ngon giấc.
Chỉ có điều, mặc dù buổi tối không có làm gì nhưng mà ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Vi vẫn cảm thấy eo bủn rủn.