Sáng nay Lục Tư Đình cũng đi làm muộn hơn bình thường nửa tiếng, nhưng mà sáng nay anh cũng không có việc gì, cho dù có ngủ thêm một lúc thì cũng không sao.
Vừa làm cơm xong, còn chưa kịp lên lầu gọi thì Bạch Vi đã tự dậy rồi.
Nhìn thấy bộ dáng có chút yếu ớt của cô thì Lục Tư Đình vội vàng đi đến đỡ, sau đó bàn tay đặt xuống bên hông, xoa bóp đều đặn.
Cuối cùng Bạch Vi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó chỉ thấy Lục Tư Đình lấy ra một chiếc túi chườm nóng không lớn không nhỏ, cũng không biết là từ đâu ra, đặt lên trên lưng của Bạch Vi.
Cô có chút không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Anh nghe nói, khi bụng của phụ nữ không thoải mái thì đều phải dùng túi nước nóng chườm một chút, như vậy thì sẽ đỡ hơn."
Bạch Vi lập tức đen mặt.
Bụng không thoải mái, đó là do bà dì tới cho nên mới cần làm ấm bụng có được không?
Mặc dù chườm túi nước nóng ở trong thời tiết có chút lạnh này thì sẽ khá thoải mái, nhưng mà, tại sao Lục Tư Đình lại không nghĩ xem, tại ai mà cô mới bị như vậy! Bạch Vi càng nghĩ càng giận, nói: "Còn không phải do tối qua anh quá đáng sao!"
Lục Tư Đình lúng túng gãi gãi đầu, gương mặt cũng đỏ lên.
Vào giờ phút này, không ai có thể nhìn ra anh là tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, mà lại thấy anh giống như cậu nhóc mới biết yêu đương.
"Thật ra, chuyện này cũng không phải lỗi của anh."
Lục Tư Đình nghiêm túc nói: "Chuyện này phải trách em, ai bảo vợ của anh mê người như vậy, lại còn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, khiến cho anh không kiềm chế được cho nên mới làm ra chuyện này, quá bình thường mà."
"Cho nên, vợ à, em thấy nên trách ai trong chuyện này?"
Rõ ràng là Lục Tư Đình nói rất nghiêm chỉnh, nhưng lại khiến cho Bạch Vi đỏ mặt.
Thấy Lục Tư Đình biết nói chuyện như vậy cho nên cô quyết định tha thứ cho anh lần này.
Anh là một thẳng nam lạnh lùng, vậy mà anh có thể nói ra nhiều lời khen như vậy, chắc chắn là trong lòng anh thực sự cảm thấy cô đẹp cho nên mới có thể tự nhiên nói ra nhiều lời như vậy.
Nếu đã như vậy thì lần này cô không tính toán với anh. Sắc mặt của Bạch Vi hoà hoãn lại, Lục Tư Đình cũng thấy rõ ràng, cho nên càng dụng tâm xoa bóp phần eo cho Bạch Vĩ.
Sau một lát, Bạch Vi đã cảm thấy khá nhiều, thế là hai người đi ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay có hai ly sữa đậu nành, hai quả trứng gà, một khay bánh bao hấp, bốn cái quẩy, 4 cái màn thầu, còn có hai đĩa dưa muối.
Sau khi hai người ăn xong, Lục Tư Đình lau miệng, hỏi: "Vi Vi, bây giờ buổi tối em cũng về nhà sớm, em có muốn đi chạy bộ rèn luyện với anh không?"
Trước đó, ngày nào Lục Tư Đình cũng chạy bộ vào buổi sáng và tối, bây giờ buổi sáng phải nấu bữa sáng nên không có thời gian.
Còn buổi tối, nếu như Bạch Vi muốn đi tản bộ thì chắc chắn là Lục Tư Đình sẽ đi cùng, cho nên mỗi tuần chỉ có thể đi chạy bộ ba đến bốn buổi.
Bây giờ thời tiết trở lạnh, Bạch Vi cũng tan làm sớm, buổi tối hai người cũng không có việc gì làm, không bằng đi chạy bộ cùng nhau.
Một là có thể rèn luyện tố chất thân thể, hai là hai người chạy bộ chắc chắn sẽ vui hơn một mình anh chạy bộ.
Lục Tư Đình trơ mắt nhìn Bạch Vi, nào biết sắc mặt của Bạch Vi đột nhiên đỏ lên.
"Không cần!" Bạch Vi trừng mắt liếc Lục Tư Đình, nói: "Em không rèn luyện đâu!"
Lục Tư Đình thật là, có lời gì mà không thể nói thẳng, còn muốn vòng vol
Chê thể lực của cô kém thì nói thẳng đi, còn muốn cô đi chạy bộ cùng.
Mặc dù lần nào làm chuyện này, Bạch Vi cũng là người đầu tiên không chịu được, nhưng mà lần nào cũng không thấy Lục Tư Đình thật sự dừng lại, nếu không giày vò hơn một giờ thì căn bản là anh không thể dừng lại được.