Cũng giống như Bạch Vi nghĩ, ngày nào Tần Tuyết Minh cũng dậy rất sớm.
"Đây là trâm ngực, dây chuyền, kẹp tóc cùng vòng tay."
"Để tôi đeo giúp cô."
Tần Tuyết Minh nhìn xong thì gật đầu, Bạch Vi cũng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra không mất nhiều thời gian để làm được bộ trang sức này, nhưng mà sau khi đeo lên thì có vẻ như đôi mắt của Tần Tuyết Minh sáng hơn.
Dù cô ấy không thay bộ váy kia nhưng mà Bạch Vi cũng có thể tưởng tượng ra được, nếu như Tần Tuyết Minh thật sự mặc hết lên thì nhất định sẽ hấp dẫn mọi người.
Tần Tuyết Minh kinh ngạc nhìn mình trong gương, không ngừng nghiêng qua nghiêng lại, thưởng thức bộ trang sức này.
Hiển nhiên là cô ấy rất thích, thích đến mức không rời tay khỏi sợi dây chuyền trên cổ, hài lòng gật đầu: "Ừ, không tệ, đúng là rất xinh đẹp."
"Tiểu Lưu, đi lấy chín mươi tệ tiền ra!"
Sau khi bảo mẫu nghe thấy thì đi lấy tiền.
Chín mươi tệ tiền mặt mới tinh, cứ như vậy mà được đặt ở trong lòng bàn tay của Bạch Vĩ. Không nghĩ tới, Tần Tuyết Minh sẽ đưa tiền lưu loát như vậy.
"Tôi rất thích đồ do cô làm, rất có khí chất, hơn nữa lại rất sáng tạo, không thể tìm thấy đa số đồ trong cửa hàng của cô ở những cửa hàng khác, chúng đều có lực hấp dẫn, ít nhất thì trong mắt của tôi là như vậy."
Tần Tuyết Minh vui vẻ cho nên cũng nói nhiều hơn vài câu: "Đồ của cô rất tốt, nếu về sau có cần thì tôi sẽ tiếp tục tìm cô."
Về sau còn đến tìm cô sao?
Theo lý thuyết thì nhất định sẽ liên tục làm đồ trang sức riêng!
Vậy thì đây đúng là khách hàng lớn trong cửa hàng của cô mài!
Bạch Vi trấn định nói: "Được, cô Tần, nếu như cô cần thì cứ đến cửa hàng của tôi."
Vừa sáng sớm, Bạch Vi không tìm được ai trông cửa hàng cho nên lúc đi trực tiếp đóng cửa, còn treo biển đóng cửa.
Sau khi hoàn thành xong chuyện này thì Bạch Vi cũng rời đi.
Cất khoản tiền lớn 90 tệ ở trong túi, đây còn là số tiên nhận được sau khi hoàn thành một đơn, Bạch Vi chỉ cảm thấy khổ cực trong mấy ngày qua đã biến mất, lúc đạp xe cũng thấy rất vui.
Thời tiết từ từ chuyển lạnh, Bạch Vi đã sớm mặc áo dài, nhưng khi quay lại mở cửa hàng thì cô lại không cảm thấy lạnh.
Hôm nay Tần Lan Lan lại đến rất sớm, thấy mấy ngày qua Bạch Vi thường đi muộn về sớm thì sang hỏi thăm vài câu.
Bạch Vi không muốn nói quá nhiều, chỉ nói là lạnh quá mình không dậy nổi.
"Chị hiểu, chỉ hiểu hết."
Tần Lan Lan liếc nhìn cổ của Bạch Vi rồi nói: "Nghe nói vị kia nhà em làm lính, chắc là em rất vất vả."
Bạch Vi có chút không hiểu, quay đầu nhìn vào tấm gương, vừa vặn nhìn thấy một vết đỏ ở trên cổ.
Suy nghĩ chợt kéo về tối hôm qua, sau khi Bạch Vi làm xong hết đồ trang sức, lúc lên giường đi ngủ, Lục Tư Đình không nhịn được mà động chân động tay, nhưng mà Bạch Vi quá buồn ngủ cho nên đánh vào tay của Lục Tư Đình.
Lục Tư Đình liền tủi thân ôm lấy Bạch Vi, hình như còn hôn lên cổ với bả vai của cô mấy lần.
Lúc đó Bạch Vi đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt cho nên cũng mặc kệ anh.
Bây giờ cởi áo khoát ra để lộ chiếc cổ, cũng để lộ ra mấy vết đỏ đó.
Bạch Vi gượng cười hai tiếng, vội vàng lấy bánh bích quy và đồ ăn vặt: "Chị Lan Lan, nếm thử bánh bích quy này đi, nghe nói là đồ của nước ngoài..."
Trời càng ngày càng tối nhanh, lúc trước trời vẫn sẽ sáng đến bảy tám giờ, bây giờ mới có năm, sáu giờ mà trời đã bắt đầu tối.
Bạch Vi còn phải đi xe đạp về nhà cho nên ngày nào cũng về sớm.
Bây giờ còn chưa đến sáu giờ mà cô đã bắt đầu dọn dẹp cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì vội vàng làm việc cho nên đúng là Bạch Vi đã lạnh nhạt với Lục Tư Đình mấy ngày, hôm nay lúc tan việc, Bạch Vi cố ý đến cửa hàng bán quần áo, mua một bộ đồ ngủ mới.