Điền Thường Phương vô cùng phấn khởi nói: "Còn có một tứ hợp viện, vốn chỉ định cho thuê, nhưng mà chủ nhà di dân, cũng không cần tứ hợp viện này nữa, bây giờ muốn bán đi nhanh chóng, nếu như cô muốn thì tôi có thể đưa cô đi xem."
Lục Tư Dĩnh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nói một tiếng.
Hai người đi đế đầu ngõ nhỏ, mắt thấy sắp đến thì trên đường có tiếng hét chói tai.
"Có kẻ trộm!"
"Có ai không, bắt kẻ trộm!"
mA
Hình như có tiếng của con gái.
Lục Tư Dĩnh phát hiện ra có gì đó không thích hợp, xoay chân rễ ngang, liền đi ra ngõ nhỏ.
Chỉ thấy phía trước có một người đàn ông đội mũ đang vùi đầu chạy đi, ở phía sau còn có một thanh niên nhã nhặn, chỉ có điều là sau khi chạy được mấy bước thì bắt đầu chạy chậm lại, thở dốc.
Cô gái ở ven đường bị hù dọa, không nhúc nhích, tên ăn trộm kia cũng lao thẳng tới.
Trước khi tiếng hét phát ra, Lục Tư Dĩnh đưa tay kéo cô gái đi.
"Bắt kẻ trộm!" Thanh niên thở hồng hộc chạy tới, Lục Tư Dĩnh liếc mắt nhìn anh ấy, có vẻ là anh ấy không đuổi kịp cho nên cô lập tức chạy theo tên trộm.
"Ha ha ha, đây là đồ của tôi!"
Kẻ trộm thấy không có ai đuổi theo mình, mà tên thanh niên bị cướp kia còn có thể lực kém, cho nên lập tức dương dương đắc ý lấy ra túi tiền, chỉ có điều sau một giây, anh ta nghe được tiếng gì đó.
Đó là tiếng của bước chạy rất nhanh.
Kẻ trộm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc già dặn đang chạy ở tốc độ mà anh ta không thể nào đạt tới, hơn nữa khoảng cách giữa hai người bọn họ đang không ngừng bị rút ngắn.
Trong lòng căng thẳng, kẻ trộm biết mình không chạy nổi, dứt khoát móc dao từ trong túi ra.
Căn bản là đàn ông bình thường sẽ không thể chạy nhanh hơn Lục Tư Dĩnh, ngay cả đàn ông ở trong khu bộ đội, nếu muốn luận võ với Lục Tư Dĩnh thì cũng phải tự cân nhắc lại bản thân trước.
Lục Tư Dĩnh thấy kẻ trộm cầm dao ra thì không những không tức giận mà còn bật cười, khi kẻ trộm đâm tới thì cô ấy lưu loát né được.
Trên đường vốn không có nhiều người, nhưng mà vừa mới náo loạn một trận cho nên có rất nhiều người đi ra nhìn.
Mắt thấy một người trong đó lấy dao ra thì có người hét lên. "A, mau tránh ral”
"Trời ạ, mau báo cảnh sát!"
Ngay khi có người hốt hoảng báo cảnh sát, tìm cảnh sát thì trong ánh mắt bọn họ, người phụ nữ hiên ngang kia đã đơn phương đánh kẻ trộm.
Còn về con dao kia, sau khi Lục Tư Dĩnh đá một cái vào cổ tay của kẻ trộm thì nó đã rơi trên mặt đất, tên trộm cũng không thể cầm lên.
Tốc độ của kẻ trộm quá chậm, căn bản là không đánh lại Lục Tư Dĩnh, sau hai ba lần thì đã bị đè xuống mặt đất.
"Dưới ban ngày ban mặt, vậy mà dám ra ngoài trộm đồ?"
"Tuổi còn trẻ, có tay có chân, tại sao không đi làm mấy công việc tốt đẹp mà lại đi làm nghề này!"
Lục Tư Dĩnh vừa đè tên trộm vừa rút cái ví tiền không phải của anh ta ra.
Lúc này, thanh niên bị trộm ví tiền cũng chạy tới thở hồng hộc.
"Ví tiền của anh."
Lục Tư Dĩnh cũng không thèm nhìn mà ném qua, đúng lúc chạm vào cánh tay của thanh niên đi tới.
Thanh niên ăn mặc lịch sự, có lẽ là bình thường không vận động cho nên chạy hai bước liền bắt đầu thở dốc.
Anh ấy cũng chứng kiến vừa rồi Lục Tư Dĩnh bắt trộm như thế nào, nhưng mà bản thân không theo kịp cho nên liêu mạng chạy đến, cũng vừa mới chạy đến chỗ này.
"Xin chào..."
Thanh niên vừa thở hồng hộc nói hai chữ, đám người vây xem đột nhiên kéo đến đây.
Mọi người đều mồm năm miệng mười nói chuyện.
"Ai u, bây giờ có rất nhiều lưu manh, tuổi còn nhỏ mà không học tốt, giữa ban ngày mà dám đi trộm đồ."
"May mà có người tốt hỗ trợ bắt tên trộm này!"
"Tên trộm vặt này còn mang theo dao đấy, nếu làm người khác bị thương thì sẽ lớn chuyện!"
"Cảnh sát đâu, sao mà cảnh sát còn chưa tới chứ?"
"Vừa rồi còn thấy Nhị 0a ở Bắc Nhai vội vàng đi tìm người, hẳn là sắp trở về rồi."
Hàng xóm láng giêng xung quanh đều thích hóng chuyện, thanh niên còn chưa nói gì thì đã bị mọi người đi đến vây ở xung quanh.
Mãi đến hai phút sau, cuối cùng cảnh sát cũng đến đây.