Rõ ràng là tối hôm qua hai người ngủ chung, lượng vận động cũng gần như nhau, hoặc Lục Tư Đình sẽ mệt mỏi hơn cô thì mới đúng.
Dù sao thì Bạch Vi mới là người nằm từ đầu đến cuối.
Nhưng mà sau khi tỉnh dậy, Lục Tư Đình mới là người mang gương mặt sáng láng.
Là bởi vì thể lực của mình không tốt sao?
Bạch Vi ăn màn thầu, trong lòng không ngừng Suy Xét.
Không được, cô không thể để mình ở thế hạ phong, buổi tối hôm nay nhất định phải rèn luyện.
Mặc dù không giống Lục Tư Đình, nhưng ngày nào cô cũng ăn nhiều đồ ăn như vậy, mà cũng chỉ ở trong cửa hàng mà không đi đâu cả, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị béo lên.
Đúng vậy, cô phải giảm cân.
Bạch Vi quyết định chuẩn bị áp dụng kế hoạch.
Ví dụ như lúc đi làm, cô có thể đi đường hoặc chạy chậm đi.
Mặc dù đã gần đến tháng 11, nhưng mà ngày nào cũng nắng nóng, ban ngày đi ra ngoài, nếu như không có ô thì rất dễ bị rám đen.
Nếu như không đạp xe đến cửa hàng thì Bạch Vi đoán là mình sẽ phải đi ít nhất mất 20 phút.
Nếu không thì, hôm nay cứ đi xe trước đi.
Trời nắng như vậy mà cứ đi bộ thì chắc chắn sẽ bị bỏng, hơn nữa còn quá chậm, chậm trễ mở cửa hàng làm ăn.
Bạch Vi thuyết phục chính mình, quay người liền quay nhà đi xe đạp.
May là còn chưa ra khỏi đại viện quân đội nên trở về cũng gần.
Bạch Vi đi xe đạp của mình, vừa đi đến cửa hàng vừa ngâm nga một bài hát.
Vào giữa trưa, Thẩm Quyên đi đưa cơm cho Bạch VI.
Nhìn cơm trắng và đầy đủ các món ăn ngon thì Bạch Vi dự định cơm nước xong xuôi sẽ bắt đầu rèn luyện.
Rèn luyện thịt trên người thành các bắp cơ, cho dù không giống Lục Tư Đình như thế, thì cơ bụng cũng phải săn chắc.
Cơm nước xong xuôi thì cũng đến một giờ trưa.
Cửa hàng lớn như vậy, Bạch Vi vừa đi 2 vòng thì Thẩm Quyên liền nói: "Vừa cơm nước xong xuôi, con đi lại cái gì thế, cứ đong đưa làm mẹ nhức cả mắt."
"Mẹ, con muốn rèn luyện, con muốn đề cao tố chất thân thể."
"Con gái à, cần cải thiện gì chứ, mẹ thấy bây giờ con đang rất tốt."
Bạch Vi suy nghĩ, hay là đi ra ngoài đi bộ hai vòng?
Dù sao thì mẹ của cô cũng đang ở trong cửa hàng.
Nhưng mà vừa đi đến cửa, tiến lên một bước thì cô đã thấy trời nắng rất to, Bạch Vi cũng không còn ý định đi ra ngoài nữa, Thẩm Quyên nói: "Giữa trưa mà đi đâu, một lát nữa là người sẽ đầy mồ hôi, mau quay lại đây ngồi."
".. ĐƯỢc rồi, mẹ."
Bạch Vi trở lại vị trí của mình, bắt đầu bện vòng tay.
Nếu trong lúc làm việc không thể rèn luyện, vậy thì sau khi tan làm cũng có thể mà?
Sau khi Bạch Vi tan việc, cô đi mua hai chai nước suối, sau đó lên xe về nhà.
Trong sân nhỏ, sau khi Bạch Vi ăn cơm xong, cô lấy hai chai nước suối kia ra.
Cô có tình mua chai lớn một chút, nhưng mà dù chai nước suối có lớn đến đâu thì cộng lại chỉ nặng hai cân.
Mỗi tay Bạch Vi giơ một chai, cảm thấy quá dễ đàng, sau đó đi đi lại lại ở trong sân.
Lục Tư Đình nhìn thấy tình cảnh kỳ lạ này, hình như anh phát hiện ra gì đó, khóe mắt hiện lên ý cười.
Sau khi Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình thì chững chạc đàng hoàng mà giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, em chỉ đang giảm cân."
"Nhưng mà anh không cảm thấy em béo, mềm mềm thì ôm mới thoải mái." Lục Tư Đình vừa cười vừa nói.
Bạch Vi lười nói chuyện với anh, cô luôn cảm thấy hình như Lục Tư Đình phát hiện ra cho nên cô đi ra chỗ khác.
Không ngừng giơ chai nước khoáng như đang tập cử tạ, không bao lâu Bạch Vi liền mệt mỏi.
"Vị Vị, đi vào ăn thôi!"
Câu nói này giống như một tín hiệu, Bạch Vi không do dự mà đặt chai nước khoáng xuống, sau đó đi vào nhà.
Muốn rèn luyện cơ thể thì cũng phải ăn no trước, nếu không thì làm sao có sức giảm cân được.