Bạch Vi thề, nếu như Lục Tư Đình không dùng ánh mắt hoảng sợ kia nhìn về phía nồi canh bồi bổ, cùng với giọng nói thúc giục như lơ đãng này thì Bạch Vi còn thật sự cho là Lục Tư Đình đang quan tâm mình có mệt hay không.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Vi kiêu ngạo nói: "Anh yên tâm, em đã được người khác dạy qua, chỉ là hầm canh mà thôi, cũng không còn gì khác."
Lục Tư Đình có chút hoài nghi.
Anh không nói, nhưng mà trong lòng vẫn đề cao cảnh giác.
Rất khó nói, nếu như hôm nay ăn bữa tối Bạch Vi làm thì chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ sẽ bị tiêu chảy, thậm chí còn kéo nhau đi bệnh viện.
"Được, được, em cứ yên tâm đi ra ngoài đi, anh tự mình làm cũng được."
Mặc dù Bạch Vi bị Lục Tư Đình thúc giục ra ngoài nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, chủ yếu là sợ bây giờ anh se phát hiện ra.
Lục Tư Đình lại nhìn một chút, thấy mặc dù trong bếp có chút hỗn loạn, nhưng ít nhất thì cũng không có hiện tượng vỡ đồ.
Vách tường vẫn còn tốt, nồi cơm điện cùng ổ cắm vẫn còn tốt. Lục Tư Đình yên lòng, lập tức lại phát hiện ra có vấn đề không đúng, hỏi: "Bình thường em cũng không xuống bếp, tại sao hôm nay em lại muốn nấu canh?"
Bạch Vi không thích làm việc nhà và xuống bếp nhất, đương nhiên bản thân cô cũng biểu hiện ra vẻ bài xích.
Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có dịp nào đó, như lần trước nhìn thấy Lục Tư Đình không vui cho nên cô muốn nấu một bữa cơm trưa tình yêu cho anh, vì vậy đã xung phong nhận việc xuống bếp.
Lần này lại là bởi vì cái gì?
Lục Tư Đình nhìn đồng hồ, ở nhà vào thời điểm này, chỉ có thể cho thấy là Bạch Vi đã đóng cửa hàng sớm.
Hơn nữa ngửi mùi ở trong không khí còn có mùi thịt, có chút giống thịt gà nhưng lại có chút không giống.
Lục Tư Đình nhớ kỹ, hai ngay nay trong nhà không có thịt và rau, chắc chắn là Bạch Vi đã đến chợ mua thức ăn rồi mới trở vê.
Là bởi vì muốn ăn thịt sao?
Lục Tư Đình có chút không hiểu.
Bạch Vi có chút bối rối trong nháy mắt, gương mặt của cô có chút Ung đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn Lục Tư Đình, thấp giọng nói: "Chỉ là muốn uống canh cho nên em về sớm một chút để nấu canh, tối nay chúng ta có thể ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi sớm."
Lục Tư Đình nửa tin nửa ngờ, nhưng mà vẫn mang đồ ăn ở bên ngoài vào, còn có quả bí đỏ kia.
Có thể là nấu canh không cần kỹ năng nào, cũng không cần cho quá nhiều gia vị, chỉ cần nhìn lửa một chút, đừng làm cạn nước là được.
Còn vè cơm tối, vẫn nên để anh tự mình làm thì mới được.
Lục Tư Đình liền lấy ra đồ ăn cần phải dùng, bắt đầu xuống bếp.
Cuộn tay áo đến khuỷu tay, động tác của Lục Tư Đình sạch sẽ lưu loát, rõ ràng là rửa rau thôi mà lại có chút ưu nhã, giống như không phải nấu ăn mà đang chuẩn bị thể hiện tiết mục nghệ thuật nào đó.
Bạch Vi nhìn thấy vậy thì có chút sửng sốt, trong thoáng chốc, cô lại có chút áy náy.
Kết hôn lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là Lục Tư Đình xuống phòng bếp, thậm chí còn làm tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Một ngày ba bữa, chí ít có hai bữa cơm là Lục Tư Đình tự mình làm, vì làm bữa sáng cho nên ngày nào Lục Tư Đình cũng phải dậy sớm nửa tiếng.
Bạch Vi nghĩ nghĩ, nếu bảo mình dậy sớm nửa tiếng để làm đồ ăn sáng cho bản thân thì chỉ sợ là không được, chớ nói chi là anh còn giữ vững được mấy tháng.
Không phải nói về điều kiện bên ngoài, lại còn biết quán xuyến gia đình như vậy, lại có thể kiếm tiền, chồng cô thật là một người chồng toàn năng. Ban này Lục Tư Đình đã rất khổ cực ở khu bộ đội, hẳn là cô nên chia sẻ thì mới đúng. Bạch Vi thuyết phục bản thân mình, thế là đến hỗ trợ.