[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 100




Càng ngày càng ít người, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình quét dọn vệ sinh cửa hàng xong thì cô ngồi ở trong quầy, bắt đầu tính sổ sách.

Sau khi cộng trừ các kiểu, Bạch Vi nhìn thấy chữ số sau cùng kia thì ngây ngẩn cả người.

Cả ngày hôm nay, từ 8h sáng đến 7:00 tối, vậy mà cửa hàng nhỏ của cô lại bán được bốn mươi hai tệ ba mươi lăm xu.

Mặc dù có một phần nhỏ là tiền đặt cọc, nhưng mà Bạch Vi có lòng tin cô có thể làm xong trong hai ngày.

Lúc này đóng cửa hàng lại, bên ngoài vẫn còn tương đối ồn ào, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ra ngoài ăn cơm, sau khi đi dạo một chút thì mới về nhà.

Bây giờ trong cửa hàng thiếu rất nhiều trang sức, Bạch Vi vừa đi dạo xong trở về thì có chút hưng phấn ngủ không được, liền lôi kéo Lục Tư Đình đi làm trang sức.

Sau khi Lục Tư Đình làm mấy lần thì cũng quen thuộc hơn rất nhiều, anh cũng có thể tự làm ra những loại trang sức đơn giản không cần kỹ năng.

Hai người ngồi đến 11 giờ đêm thì mới lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đều dậy rất sớm. Sau khi hai người cơm nước xong xuôi đến cửa hàng thì Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên cũng vừa kịp đến.

Hôm nay khách hàng không đông như ngày hôm qua, nhưng mà tổng thể mà nói thì cũng không ít, sau chín giờ có khách đi vào thì vẫn chưa hề dừng lại.

Buổi trưa hôm nay Lục Tư Đình ra ngoài mua cơm trưa, mua không ít đồ ăn ngon quay vê.

Đến buổi tối, Bạch Vi lại bắt đầu tính sổ sách trước khi về nhà.

Cũng không kém ngày hôm qua quá nhiều, chừng ba mươi chín tệ bảy mươi xu.

Cũng không ít.

Bạch Vĩ vui vẻ suy nghĩ.

Lễ Quốc Khánh có bảy ngày ngày nghỉ, dần đần khi ngày nghỉ kết thúc thì sẽ không còn nhiều khách như vậy.

Nhưng mà ngày nào công việc buôn bán cũng có thể duy trì được khoảng ba mươi tệ.

Mắt thấy không có quá nhiều khách nữa thì Bạch Vi bảo ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao bây giờ Bạch Diệu Thiên cũng được nghỉ định kỳ, hai người có thể ra ngoài dạo chơi.

Thẩm Quyên lại nói không muốn đi, cuối cùng cũng giống như trước kia, ngày nào cũng làm cơm trưa rồi mang đến cho Bạch Vi, buổi chiều tối bận rộn thì bà sẽ ở lại giúp, sau đó sẽ về nhà trước sáu giờ.

Cuối cùng thì Quốc Khánh cũng kết thúc.

Vào ngày cuối cùng, cũng không có nhiều người đi đường vào lúc chạng vạng tối.

Bạch Vi ngồi ở trong quầy, bắt đầu tính sổ sách.

Hoạt động bắt đầu vào năm ngày cuối tháng trước, vào lúc đó, thu nhập của cửa hàng ngày càng giảm xuống.

Quốc Khánh có bảy ngày, cộng thêm bốn ngày cuối tháng trước, Bạch Vi tính tất cả tiền lại với nhau, cuối cùng lại chia trung bình ra.

Thu nhập trung bình mỗi ngày là hai mươi mấy tệ.

Hơn mười mấy tệ so với ngày bình thường.

Bạch Vi vui vẻ chia sẻ tin tức này cho Lục Tư Đình, nhận được khích lệ.

Chỉ có điều, hoạt động lần này kéo dài vài ngày cho nên khách hàng trong khoảng thời gian sau khá ít.

Kế tiếp, Bạch Vi lại dùng thời gian hai ngày để làm xong tất cả đồ mà khách hàng đã đặt trước, đợi đến khi khách hàng đến thì cô sẽ trả hàng.

Giá tiền của hàng đặt trước bằng một nửa tổng giá, cộng thêm một ít khách hàng rời rạc, còn có khách hàng cầm hóa đơn ở bên Bạch Tường Vi đến, Bạch Vi phát hiện, thu nhập mỗi ngày cũng không bị giảm xuống quá nhiều.

Tính toán tiền trong tay của mình, Bạch Vi cảm thấy bản thân mình đã đi được một bước dài trên con đường trở thành phú bà.

Tối hôm đó, sau khi về nhà Bạch Vi liền đi tìm Lục Tư Đình thương lượng: "Trong tiệm kiếm được một chút tiền, em thấy mình nên tìm một khu vực thích hợp để mua nhà nhỏ."

Ngoài ý liệu, Lục Tư Đình cũng không hỏi quá nhiều, cũng không nói gì khác, trực tiếp đồng ý.

"Được."

Lục Tư Đình nhìn về phía Bạch Vi nói: "Anh không có ý kiến gì, nhưng mà hiện tại em cũng chưa có đủ tiền ở trong tay, em thử tính xem mình còn thiếu bao nhiêu, nếu thiếu một chút thì cũng có thể lấy từ chỗ anh."