Thiệu Mỹ Lâm hoan hô một tiếng, đầu tiên phóng đũa gắp món cà tím dấm đường đã nhìn chằm chằm từ lâu, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ui ui, ăng on oá." (ăn ngon quá)Tần Hâm nuốt nước miếng, xuống tay mau chuẩn tàn nhẫn, một miếng thịt kho tàu thấm đẫm nước màu, tản ra hương thơm hấp dẫn mê người nháy mắt liền bay tới cái miệng Lỗi mặt mày nhìn văn nhã, nhưng thực tế ra tay cũng không chậm, món mướp hương xào tôm trước mặt rất nhanh đã vơi đi phân trách được bọn họ cả đám ăn ngấu nghiến như thế, món canh dưa chua đậu hũ cá viên ngon miệng, cà tím dấm đường chua chua ngọt ngọt, thịt kho tàu trong chén sứ trắng hương vị không có chỗ nào để hương xào tôm thì mỹ vị tươi mới, tôm biển lúc mới cho vào miệng thì tư vị hơi mặn nhưng phối với mướp hương thanh đạm là một sự kết hợp tuyệt vời, ngay cả món hành xào trứng đơn giản cũng ngon vô mấy đứa nhóc ăn uống hân hoan, Thiệu Hoa rất hài buổi này rau dưa không phun thuốc, tương đối thuần thiên nhiên, ăn càng ngon hơn so với ở hiện giờ 45, Tần Lệ về đến mắt nhìn căn nhà hai tầng màu trắng, dưới tầng 1 phủ ánh đèn vàng ấm áp, thi thoảng lại truyền tới mùi thơm của đồ ăn làm người ta phải nuốt nước Lệ sờ sờ xuống cái bụng rỗng tuếch đang phát ra tiếng "ọc ọc" rất phù hợp với tình cửa, Tần Lệ giày còn chưa cởi đã đi thẳng vào phòng khách, nhìn đồ ăn trên bàn cơm đã ăn được một nhăn mày, đáy lòng có chút hụt hẫng: "Không chờ tôi về đã ăn cơm rồi."Tần Lỗi tay run lên, một chiếc đũa liền rơi xuống Hoa liếc nhìn cậu bé một cái, hai tay thong thả bưng chén lên uống một ngụm canh rồi mới không nhanh không chậm cất lời: "Mấy mẹ con tưởng anh ăn ở nhà ăn bộ đội rồi nên không chờ cơm nữa."Lúc này lông mày Tần Lệ mới giãn ra: "Vốn cũng tính ăn ở nhà ăn rồi mua cơm về cho mọi người, nhưng gặp Tiểu Hồ thấy cậu ấy nói ở nhà em nấu cơm nên tôi về luôn.""Thế còn không nhanh đi lấy bát đi, à đúng rồi, anh lấy thêm đôi đũa cho lão đại nữa nhé." Thiệu Hoa Tần Lệ mang bát và đũa tới, thức ăn trên bàn chỉ còn non nhìn bọn trẻ xung quanh hỏi: "Mấy đứa ăn xong chưa?"Thiệu Mỹ Lâm sờ sờ cái bụng tròn vo: "Chú Tần, bọn cháu ăn no cả rồi."Tần Lỗi và Tần Hâm đều gật gật Mỹ Thiền chỉ ăn canh trứng Thiệu Hoa làm riêng cho cô bé, sau đó ôm ca tráng men hé cái miệng nhỏ uống sữa Lệ thấy bọn trẻ đều đã ăn no cả rồi nên cũng không khách khí nữa, bưng mâm lên, đem hết đồ ăn thừa đảo vào trong bát mình, phủ đầy tràn một lớp lên trên gắp một khối thịt kho tàu, múc một thìa cơm tẻ, mới vừa ăn một miếng, hai mắt bỗng sáng rực lên, ăn hết miếng này đến miếng Hoa trái lại cũng không chê cười mà còn múc một chén canh dưa chua đậu hũ cá viên cho anh: "Ăn ngon không? Uống chút canh đi kẻo nghẹn."Tần Lệ một tay nhận lấy chén canh, một tay dựng ngón tay cái cho Thiệu Hoa: "Không hổ là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh!"Thiệu Hoa cười tủm tỉm đáp: "Còn cần anh phải nói nữa à.
Thế cơm tôi làm với cơm xe lửa, cái nào ngon hơn?"Tần Lệ vừa định nói cơm cô làm ngon hơn, thì đầu óc đột nhiên phản ứng lại, siết đôi đũa trong tay, ậm ừ: "À, chuyện này à, đầu bếp Thiệu à, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Cơm em làm cũng tạm được đấy, chẳng qua vì tôi không kén chọn thôi, so với cơm xe lửa vẫn còn kém một chút."Thiệu Hoa nhướng mày: "Hử, thật sự không ngon bằng cơm xe lửa? Không phải anh sợ nếu nói thật thì phải làm việc nhà một tháng đấy chứ?"Tần Lệ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ biết vùi đầu vào bát ăn.
"Sao có thể chứ....""Tôi biết kiểu gì anh cũng sẽ ra chiêu này." Thiệu Hoa vỗ tay.
"Chúng ta giơ tay biểu quyết đi, hai chúng ta không bỏ phiếu, để mấy người lão đại bình chọn.
Nếu bọn trẻ đều cảm thấy cơm tôi làm ăn ngon hơn, vậy thì chứng tỏ vị giác của đoàn trưởng Tần anh không nhạy, thành thành thật thật làm việc nhà một tháng nhé."Tần Lệ nói thầm: "Bỏ phiếu thì bỏ phiếu."Anh đặt cái chén không lên bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn một vòng bốn đứa trẻ: "Chúng ta thực thi chế độ công bằng-công chính-công khai.
Mấy đứa nói đi, cơm mẹ các con nấu ngon hơn hay cơm xe lửa ngon hơn?".