Hoa Chí Hồng không dám đối nghịch với Hoa Dạng, cậu có thể đảm bảo, người có tương lai nhất trong nhà họ Hoa không phải là Hoa Vũ, cũng không phải cậu, mà là Hoa Dạng, đối tượng bị cả nhà họ Hoa chỉ trích từ nãy đến giờ.
"Bà nội, con cháu đều có phúc của con cháu, bà cũng đã lớn tuổi rồi, đừng nhọc lòng vì những chuyện này."
Cuối cùng trận phong ba kết thúc tại đây, ngoại trừ ba người nhà Hoa Dạng, những người còn lại đều tan rã trong không vui.
Lúc này Hoa Quốc Khánh đang ngồi trong nhà mình, mải mê đánh chén những món ngon mà Hoa Dạng chừa lại cho ông. Ông nghĩ thầm trong đầu, cảm giác có người nhớ thương, về nhà liền có cơm canh nóng hổi chờ sẵn, đúng là một loại hạnh phúc.
Hoa Dạng múc cho Hoa Quốc Khánh thêm một chén canh cá, liếc nhìn ông một cái rồi nói:"Cha, vợ chồng bác hai đều hận con, ông bà nội cũng đối với con có ý kiến, con thật sự rất sợ."
Hoa Quốc Khánh đang ăn ngon, nhìn sang thấy dáng vẻ rụt rè lại cẩn thận của con gái, trong lòng lập tức hụt hãng:"Hừ, đừng sợ, cha sẽ bảo vệ cho con, để qua một thời gian nữa, bọn họ cũng sẽ nguôi giận, con đừng lo nghĩ nhiều."
Cho dù đã trải qua nhiêu chuyện như vậy, ông cũng chưa bao giờ có ý định cả đời sẽ cắt đút liên lạc với người nhà họ Hoa. Trong tâm Hoa Quốc Khánh luôn quan niệm, đã là người một nhà thì có đánh gãy xương cốt cũng có thể liền lại được.
Hoa Dạng sớm đã đoán trước được việc này, cho nên cũng không thất vọng, Hoa Quốc Khánh là một điển hình của ngu hiếu, luôn coi gia đình là quan trọng nhất, chỉ cần ông không làm sai, mấy người kia có sai đến mấy ông vẫn chấp nhận tha thứ. Đây là tư duy hình thành mấy chục năm rồi, không thể thay đổi trong một sớm một chiêu. Hoa Dạng cũng tự ý thức được điều này, cho nên liền nhanh chóng đổi chủ đề nói sang chuyện khác:"Cha, lần này con thi tốt như vậy, cha có thưởng gì cho con không?"
Hoa Quốc Khánh đang ăn gà xối mỡ hành, trong miệng toàn là mùi thơm, thoả mãn híp mắt cười, cảm thấy tay nghề nấu ăn của Tiểu Dạng nhà ông thật tuyệt.
Mỗi ngày con gái đều làm một món ngon mới lạ, Hoa Quốc Khánh thật sự hài lòng, liền vui vẻ móc ra một tờ đại đoàn kết đặt lên bàn:"Đưa tiền này cho mẹ con, để mẹ mang con lên trấn trên mua mấy bộ quần áo mới đi, trước kia đi học tiểu học mặc đồ cũ chút không sao cả, nhưng bây giờ thì khác rồi, sơ trung ở huyện không giống nhau, đi học phải có mấy bộ đồ tốt để nâng cao thể diện."
Hoa Quốc Khánh nghĩ, dù điều kiện trong nhà không được tốt, nhưng cũng không thể uỷ khuất đứa nhỏ, với lại ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là cô, có khi tương lai cũng chỉ trông cậy vào Tiểu Dạng. Chi bằng bây giờ cứ đem cô bồi dưỡng thành tài, sau này không được nhờ thì cũng được thơm lây là có con cái giỏi giang.
Trương Tuệ đang ở bên cạnh đắp mặt nạ trứng gà, nghe đến đây liền khiếp sợ mở lớn hai mắt, chồng bà vậy mà đột nhiên quan tâm đến chuyện ăn mặc của Tiểu Dạng? Thật là mặt trời mọc ở đẳng tây rồi.
Trước kia Hoa Quốc Khánh chỉ biết vùi đầu vào làm việc, về nhà ăn cơm xong cũng lăn ra ngủ khò, thậm chí còn chả hỏi han gì đến con gái, tất nhiên cũng sẽ không quan tâm đến chuyện ăn no mặc ấm gì đó.
Bây giờ xem ra, sức mạnh của đồ ăn đúng là kì diệu!
Hoa Dạng cười tủm tỉm cất tiền vào túi áo, lại lắc cánh tay ông nói tiếp:"Cha, hay là chúng ta cùng nhau vào huyện thành đi, nhân tiện nhìn trường học mới của con trông như thế nào? Ở mãi trong nhà cũng chán, vẫn nên ra ngoài đi dạo để thay đổi bâu không khí thì mới vui khoẻ được."
Hoa Quốc Khánh do dự một chút, cuối cùng vẫn từ chối, bởi vì trước đó ông đã nhận lời sẽ đến sửa sang phòng ở cho người ta, không thể không đi được, như vậy sẽ làm mất uy tín.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Dạng liền rời giường, trên lưng đeo một cái cặp sách tự chế, hưng phấn lôi kéo cánh tay Trương Tuệ, hai mẹ còn cùng nhau vui vẻ ra khỏi cửa.
Trương Tuệ đi được một lúc, sắc mặt nhanh chóng khẩn trương, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cặp sách Hoa Dạng đang đeo trên lưng. Bởi vì bà biết, trong cái ba lô đó đều là tiền, toàn bộ tiên tiết kiệm được mấy tháng này đều chứa ở chỗ này, hôm nay bọn họ tính toán đi lên huyện để đem tiền đi cất.
Cái thôn mà bọn họ đang ở quá nhỏ, cỏ lay khẽ một chút mọi người đều nghe được tiếng động, bà không muốn bọn họ biết trong nhà bà bây giờ có nhiều tiền như vậy, mà cứ để ở trong nhà cũng không an toàn, hai chị dâu lúc nào cũng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tốt nhất là đem tiền đi giấu ở chỗ khác.
Hoa Chí Hồng đang ở trước cổng để sửa xe đạp, thấy hai mẹ con bước ra cửa thì lên tiếng hỏi:"Tiểu Dạng, thím ba, hai người đang định đi đâu vậy?"
Cậu là đang lo lắng tâm tình của Hoa Dạng sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện hôm qua, nhưng đương sự lại bình thản như không, cô gật đầu với Hoa Chí Hồng rồi đáp:"Em và mẹ muốn lên huyện chơi, hôm nay sẽ nghỉ một ngày không bán hàng ăn nữa."