"Mày... mày làm gì có bản lĩnh làm được chuyện đó, quan hệ của tao với mấy cấp trên trong thôn rất tốt, tao mới không sợ mày đâu." Hoa Quốc Sinh vịt chết mà còn cứng cổ, cố chấp cãi tới cùng.
Hoa Dạng thừa sức nghĩ ra cách để đối phó với loại người này, chỉ là cô quá lười, không muốn phí sức vào mấy chuyện không đâu.
Nhưng nếu khăng khăng muốn đánh cô rồi kiếm chuyện, vậy đừng trách cô ra tay độc ác.
"Cái này càng đơn giản, cháu chỉ cần bỏ tiên thuê vài tên lưu manh đến phá cửa tiệm, bác nói thử xem, đến lúc đó còn ai dám đến mua hàng không?”
"Cái gì? Mày... Hoa Quốc Sinh sợ hãi khiếp đảm, trợn mắt lên nhìn Hoa Dạng.
"Sao mày dám!"
Hoa Quốc Sinh ngoài miệng thì gào thét lớn lối, thật ra trong lòng run sợ không ngừng. Không phải trước giờ con nhóc này chỉ là đứa nhỏ tự ti nhút nhát sao, tự nhiên thoắt cái thay đổi 180 độ thế này?
Đây mà là lời của một người bình thường nói à? Chắc chắn là nó mất trí rồi.
Không chỉ có Hoa Quốc Sinh khiếp sợ, mấy người còn lại cũng ngây người, không dám tin những gì mình vừa nghe, cả đám nhìn chăm chú vào Hoa Dạng.
Bọn họ nghĩ thầm trong đầu, đúng là chó không sủa mới là chó cắn người, đừng nhìn dáng vẻ yếu đuối của Hoa Dạng mà lầm to.
"Chưa hết đâu, chị họ Hoa Vũ cũng vậy, muốn tiếp tục đi học sơ trung thì yên phận một chút đi. Hoa Dạng hời hợt nói, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, không cho người khác có cơ hội từ chối."Cháu thật sự rất lười, không muốn suy nghĩ động não, nhưng chị ta mà còn cố tình sấn tới gây sự, cháu sẽ khiến chị ta phải trả giá đắt. Nếu không muốn chuyện đó xảy ra thì bây giờ bác giết cháu luôn đi."
Hoa Quốc Sinh run rẩy lùi về đằng sau mấy bước, theo bản năng trốn tránh không dám đối diện với Hoa Dạng.. Trương Tuệ lúc này mới nhanh chóng tỉnh táo lại, vội chạy tới che chở trước mặt con gái:"“Ai dám động vào Tiểu Dạng nhà tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó."
Hoa Dạng nhìn mặt mũi của bà bầm dập sưng tím, quần áo thì rách rưới đến đáng thương, trong lòng ẩn ẩn khó chịu. Kể từ giây phút này, cô thật sự xem bà là mẹ ruột của mình, cho dù ai động đến một sợi tóc của bà, cô cũng sẽ không để yên.
"Quên báo cho bác một tin buồn, bây giờ có muốn giết cháu cũng muộn rồi, hiện tại cháu là nhân tài trọng điểm được bồi dưỡng của cả huyện. Nếu cháu xảy ra chuyện gì, cái nhà họ Hoa này đều xong đời. Dù sao thì phân lượng của một người bình thường và một học sinh hạng nhất không hề giống nhau."
Câu này như một đòn chí mạng đấm thẳng vào ngực Hoa Quốc Sinh, ông cảm thấy trong miệng mình dâng lên mùi tanh của máu, sắc mặt cũng cực kì khó coi: "Mày... mày."
Hoa Dạng võ vỗ cái bụng nhỏ của mình, cười ngọt ngào lại pha chút dí dỏm:"Đúng rồi, chắc bác chưa biết đâu nhỉ? Nếu cha mẹ mà phạm tội giết người, vậy tương lai con cái cũng sẽ bị ảnh hưởng, con trai thì không thể tham gia quân ngũ, con gái thì việc hôn nhân tất nhiên sẽ... tự hiểu đi ha?”
Mấy câu của Hoa Dạng làm ý chí của Hoa Quốc Sinh sụp đổ như tro tàn, đáy lòng ông ta dâng lên một tia rét lạnh:"Tao là bác hai của mày, mày đừng có mà mất dạy."
Giọng nói của Hoa Quốc Sinh có chút run rẩy, đúng vậy, ông thật sự sợ hãi rồi.
Khóe miệng của Hoa Dạng khẽ nhấch lên, mới có vậy mà đã sợ rồi sao? Tưởng gì hóa ra lại nhát gan như thỏ đế, cô còn cả đống thủ đoạn chưa xài đến đâu.
"Tình thân không phải là thứ để đem ra trói buộc người khác, mà phải là nâng đỡ và giúp nhau những lúc hoạn nạn, rõ ràng ban nãy bác muốn ra tay đánh cháu, giờ còn tự nhận là người lớn? Nếu bác đã không coi cháu là người nhà, vậy đừng trông cậy vào việc cháu phải lễ phép hay hiếu kính bác”
Những người khác cũng nghiệm ra được một điều, Hoa Dạng thật sự rất lạnh nhạt, cô không để ý đến tình thân và cũng không xem bọn họ là người nhà, vậy tất nhiên không thể dùng tình cảm để trói buộc cô được.
Đây là lần đầu tiên Hoa Quốc Sinh nếm trải cảm giác bị một cô nhóc chèn ép, ông cảm thấy người mình không còn miếng sức lực nào, thậm chí một đầu ngón tay của cô ông cũng không dám đụng:"Được, tao không nói lại mày, vậy thì để cha mày dạy lại mày, con ranh."
Hoa Dạng nghe vậy lập tức nhíu mày không vui, tuy cô không được thân thiết với cha mình, nhưng điều đó không có nghĩa là người ngoài có thể nhúng tay vào chỉ trỏ chuyện nhà cô:"Bác uy hiếp cháu sao? Cháu cũng không ngại sửa họ, đặt theo họ Trương cũng tốt chả có vấn đề gì, nhưng bác phải nghĩ cho kĩ, tương lai cháu sẽ đòi món nợ này trên người con bác, đặc biệt là người chị họ yêu quý kia."
Hoa Quốc Sinh vừa bất ngờ vừa lo sợ, ngoài miệng còn chưa chịu nhận thua:"Mày không sợ tao sẽ lên trường học tố cáo mày hả?"
Hoa Dạng mở to đôi mắt, giống như nhìn một gã hề đang nhảy nhót ở trước mắt:"Bác thích thì cứ đi đi, đi tố cáo nói cháu quá thông minh, bác không thể đấu lại cháu? Hay là đi nói cháu không coi trọng tình thân, đạo đức có vấn đề?”