Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 66




Dáng vẻ của Hoa Dạng tràn ngập sợ hãi cùng xấu hổ, như không thể tin vào sự thật: "Sao chị có thể là người như vậy? Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con, vậy mà chị cũng không chịu buông tha?”

Hoa Chí Hồng ngơ ngác nhìn hai cô em họ đôi co, cảm giác tam quan của mình cũng bị khai phá, trời ơi, em họ của cậu thật là đáng sợ, người nào người nấy đều đanh đá khó chơi, ai cũng không thể trêu vào!

Đem so sánh với hai người này, cậu cảm thấy mình chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch.

Hoa Vũ tức muốn nổ phổi, nước mắt chảy ào ào xuống thành hàng: "Mọi người đừng nghe em ấy nói bậy, cháu thề, cháu thật sự rất bình thường..."

Có bình thường hay không đều không còn quan trọng, cả đám ánh mắt mờ mịt nhìn Hoa Vũ. Từ trước đến giờ làm gì có người điên nào tự nhận mình điên? Bọn họ cảm thấy bây giờ Hoa Vũ cũng y như vậy, càng cố giải thích thì càng không bình thường.

Hiện trường đang xôn xao náo nhiệt, có mấy người ở ngoài đạp xe tiến lại đây, nhìn trong đám người thấy có Hoa Dạng, liền dừng lại rồi hét lớn: "Học sinh Hoa Dạng."

Hoa Dạng ngẩng đầu nhìn theo chỗ phát ra thanh âm, cực kì kinh ngạc khi thấy người vừa mới kêu mình: "Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm, sao mọi người lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

Hiệu trưởng phấn khởi bước tới thông báo: "Học sinh Hoa Dạng, thây đến để chúc mừng, đợt vừa rồi em đã thi được hạng nhất của toàn huyện, có một trường trọng điểm trong huyện đã đặc cách nhận em vào."

Giọng của ông vừa to lại rõ ràng, tất cả mọi người vây xem đều nghe được. Ngay cả Trương Tuệ nãy giờ đứng phát ngốc cũng nhanh chóng tỉnh táo, mừng như vừa trúng vé số: "Hả, hiệu trưởng, thây mới nói cái gì? Tiểu Dạng nhà tôi thi được hạng nhất toàn huyện?"

Trời ơi, không ngờ con gái của bà lại giỏi giang như vậy!

Hôm nay là ngày thông báo kết quả kì thi, mọi học sinh đều ở nhà mong ngóng thành tích.

Tuy hiệu trưởng đã sớm biết Hoa Dạng rất có năng lực, xếp hạng chắc chắn nằm trong top 3. Nhưng không ngờ cô lại trực tiếp ẫm luôn vị trí số một, phải biết trường của bọn họ chất lượng vốn bình thường, so ra còn kém xa mấy trường tiểu học khác, chưa từng có học sinh nào thi được điểm tối đa, còn đạt được hạng nhất.

Đây là vinh quang cho cả trường chứ không chỉ cá nhân Hoa Dạng, sau này trường học cũng sẽ thăng hạng lên trông thấy.

Chuyện này làm bọn họ có ngủ cũng cười tỉnh, chờ không kịp mà chạy đến tận nhà để báo tin cho cô.

Đầu tiên hiệu trưởng gọi điện khoe mấy hiệu trưởng ở trường khác, ông cảm thấy mình đi làm mấy chục năm, chưa bao giờ hãnh diện như vậy.

"Đúng vậy, là hạng nhất của toàn huyện luôn đấy, học sinh Hoa Dạng thi cả ba môn được 299 điểm, cực kì xuất sắc có phải không?”

Thông tin này như một quả bom dội vào đám đông, bọn họ vừa hâm mộ lại khó hiểu: "Có nhầm hay không vậy? Chắc là đang nói Hoa Vũ mới đúng."

Từ trước đến giờ, Hoa Vũ là học sinh có thành tích tốt nhất của thôn, lần nào cũng thi được hạng nhất, là tấm gương cho người khác noi theo.

Hiệu trưởng đầy đắc ý, miệng cười không khép lại được: "Không nhầm đâu, là học sinh Hoa Dạng thi được hạng nhất, tôi còn tận mắt chứng kiến quá trình thi của em ấy cơ mà? Còn về phần học sinh Hoa Vũ, ba môn được 290 điểm, cũng được tuyển chọn vào trường ở huyện, so ra chỉ kém Hoa Dạng thôi đấy. Haizzz con cháu nhà họ Hoa đều thông minh, thành tích cũng cực kì xuất sắc, thật là khiến người khác hâm mộ."

Hiệu trưởng đã nói giảm nói tránh, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hoa Vũ kém Hoa Dạng tận chín điểm, nhìn thì không nhiều, thật ra lại là một khoảng cách rất xa, toàn huyện nhiều học sinh như vậy mà.

Phó hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp cũng khen Hoa Dạng không ngừng, Trương Tuệ vui đến nỗi cười ha ha, hoàn toàn vứt mấy chuyện ban nãy ra sau đầu.

Bà đã sớm biết con gái nhà mình rất ưu tú, bây giờ đứa nhỏ này còn đem lại bất ngờ cho bà, khiến bà được dịp nở mày nở mặt với bà con lối xóm.

Các thôn dân vây xem náo nhiệt cũng nhanh chóng lên tiếng chúc mừng, hoàn toàn không có nửa điểm châm chọc hay mỉa mai như vừa nãy. Đây chính là lòng người, điển hình của gió chiều nào thì theo chiều nấy.

Hai mắt của Hoa Vũ đỏ ngầu, từng trận ghen ghét nổi lên, cảm thấy mình cùng con ranh này như có số khắc lân nhau, có nó tồn tại thì không có cô và ngược lại.

Hoa Dạng lại cực kì bình tĩnh, miệng cười dí dỏm: "Hiệu trưởng, vậy em có tiên thưởng hay gì không?"

Cô chỉ có hứng thú với tiền, mấy cái mỹ danh khác chỉ là mây bay.

"Có chứ." Hiệu trưởng nói xong liền nhanh chóng móc ra tiên thưởng, nhà trường trích ra 20 khối, trên trấn 50 khối và trên huyện cho 80 khối. Toàn bộ đều đưa hết cho Hoa Dạng, mấy thôn dân ở bên cạnh hâm mộ đỏ mắt, không ngờ học giỏi còn được thưởng nhiều tiền như vậy!

Trong đám đông có một người la lớn: "Thế còn Hoa Vũ thì sao, được thưởng nhiều hay ít?" Tâm trạng của hiệu trưởng đang rất tốt, vì vậy ông vui vẻ giải thích: "À, học sinh Hoa Vũ thì không được, chỉ có những người trong top ba mới có thể nhận khen thưởng. Còn em ấy lần này xếp hạng 55 toàn huyện, chỉ là như vậy cũng rất khá rồi."