Mới vừa đi đến cửa thôn, hai mẹ con liền bị một đám người chặn lại:"Trương Tuệ, không thể tin con cô lại là loại người bỉ ổi đến thế, cô giáo dục con mình cái kiểu gì vậy?"
Người vừa lên tiếng chất vấn là bà Sáu, bình thường thích nhất là tụ tập với mấy người nhiều chuyện trong xóm để ba hoa chích choè.
"Haizzz số cô sao lại thảm như vậy, đã không có con trai thì thôi đi, đẻ ra một đứa con gái lại chẳng ra gì? Mau tranh thủ tuổi còn trẻ đẻ thêm một đứa nữa đi"
Hai mẹ con Hoa Dạng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác như bò đội nón, hoàn toàn không hiểu tình huống bây giờ là sao?
Dạo gần đây Trương Tuệ kiếm ra được tiền, lại cộng thêm việc tiếp xúc với nhiều người để bán hàng, lá gan của bà cũng trở nên lớn hơn không ít, thấy có người dám nói móc con gái, liền cứng rắn đứng ra đáp trả:"Tiểu Dạng nhà tôi chỗ nào cũng tốt, vừa thông minh lại ngoan ngoãn, có một cô con gái như vậy là do nhà tôi may mắn, thảm cái gì mà thảm, tôi thấy mấy người ghen ghét đố kị thì có."
Trương Tuệ hiện giờ đã nhìn ra tài năng của con gái mình, bà cảm thấy Hoa Dạng là một người thông minh lại có tay nghề, chỉ cần dựa vào đó là đã có thể sống sung sướng một đời, không cần phải cực khổ xuống ruộng làm việc, làm gì có con cái nhà ai giỏi hơn nhà bà?
Mỗi ngày có thể kiếm được tiền, thậm chí tiền một ngày của bọn họ còn bằng một tháng lương của người khác. Cái loại hạnh phúc này khiến con người ta nhanh chóng rơi vào trạng thái si mê. Trương Tuệ đương nhiên cũng không phải là một ngoại lệ.
Hiện tại ngày nào bà cũng được ăn thịt cá, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận và có da có thịt hơn trước.
Con người sống cả một đời, làm gì có ai không muốn mỗi ngày được ăn ngon mặc đẹp, sống trong sung sướng?
Làm một người nông dân bán mặt cho ruộng quá khổ, một năm còn chả kiếm được mấy đồng, chưa kể ăn bữa nay lo bữa mai, cực kì vất vả.
Ánh mắt của các thôn dân nhìn Hoa Dạng rất kì quái, vừa có đau lòng, lại ẩn ẩn một tia khinh thường cùng chỉ trích.
"Trương Tuệ, đến tận bây giờ mà cô còn lừa gạt bọn tôi, mọi người đều biết hết cả rồi."
Thời gian này Trương Tuệ chỉ lo tập trung buôn bán, cũng không quan tâm đến những việc xung quanh, vừa nghe vậy liên vội hỏi:"Chuyện là sao vậy, các người nói gì tôi chả hiểu?"
Thím Lý bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn cùng tiếc hận:" Đứa nhỏ nhà cô gian lận trong thi cử, còn bị nhà trường nghiêm khắc xử phạt, cưỡng chế đuổi học. Bây giờ cả làng đều biết hết, chúng ta phải khai trừ nó ra khỏi thôn, nếu không tất cả đều sẽ mất mặt chung với nó đấy."
"Chúng ta cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng có trách thì trách nó, dám làm ra chuyện xấu hổ để người đời chê cười."
"Đúng vậy đó, mọi người đi đến đâu cũng thấy mất mặt, sao cô có thể sinh ra một đứa con trời đánh như vậy?”
Thật ra chuyện gian lận cũng không phải tày trời, nhưng do sự việc bị làm lớn, truyên thành lời gièm pha khắp bốn phương tám hướng, thậm chí còn lan sang cả mấy thôn lận cận. Lúc này bọn họ mới không dám ra đường mà vội tìm đương sự để trách mắng.
"Chúng tôi đều biết thành tích của Hoa Dạng nhà cô không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể vì thế mà gian lận được, đây là vấn đề liên quan đến đạo đức.
"Quá khứ có một vết nhơ như vậy, tương lai ai dám cưới nó vào cửa?"
"Đúng đúng, dù sao nhà tôi cũng không muốn có một đứa con dâu như vậy."
Các bà càng nói càng quá đáng, cho dù Hoa Dạng chỉ là một bé gái chưa trưởng thành, lần này chọc cho Trương Tuệ tức điên, mặt cũng đỏ hồng vì nóng giận, thâm nghĩ không biết là ai đã đi lan truyền cái tin đồn thất thiệt này?
Hoa Dạng nghe hết từ đầu đến cuối, sau cùng mới bắt được trọng điểm câu chuyện:"Cháu gian lận, bị xử phạt nghiêm khắc, bị đuổi học? Sao cháu lại không biết gì hết vậy?"
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ còn bị đem ra thêm mắm dặm muối bẻ cong sự thật, một hai muốn bôi đen thanh danh của cô, người phía sau làm ra chuyện này đúng là ác độc.
Hoa Dạng cười thầm, ngoại trừ Hoa Vũ thì còn ai vào đây? Chị ta đúng là hết thuốc chữa, trọng sinh rồi còn không biết điều sống an phận cho qua ngày, còn khắp nơi gây sự kiếm mối với cô. Chắc đầu óc của chị ta có bệnh nặng, cho nên cả ngày mới đi gây thị phị hãm hại người khác.
Đúng là đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không mối nguy hiểm vẫn luôn chờ chực ở ngay bên cạnh.
Lời đồn đãi thật sự rất đáng sợ, có thể khiến một người vô tội trâm cảm đến mức tự sát!
Nhưng mà Hoa Vũ này dựa vào cái gì mà nghĩ cô không thể thay đổi được cục diện rối rắm? Rốt cuộc thì chị ta lấy đâu ra tự tin?
Con dâu nhà họ Phương thấy Hoa Dạng hỏi thì cười ha hả:"Đừng giả bộ nữa, ai cũng biết cả rồi."
Trương Tuệ tức muốn hộc máu:"Các người đừng có ở đó nói hươu nói vượn, Tiểu Dạng nhà tôi không có gian lận! Là ai đã lan truyền tin này, bây giờ bước ra đây ba mặt một lời ngay, nếu không tôi sẽ không để yên đâu."