Hoa Dạng chưa kịp nói hết câu, Tiểu Trương đã chờ không nổi, dáng vẻ gấp gáp đưa tiền cho Trương Tuệ, rồi lại nhanh chóng dúi hộp cơm vào tay cô:"Cho chú một phần đi, nhanh nhanh!"
Ban nãy do còn bỡ ngỡ nên chưa biết, bây giờ hắn ta hoàn toàn tin tưởng cái quầy hàng này rồi!
Tiểu Trương nhìn hộp cháo thơm ngào ngạt ở trong tay, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng không ngừng, cuối cùng hạ quyết tâm nếm thử một ngụm coi sao. Thử một chút rồi sẽ cất ngay không ăn nữa, trong đầu Tiểu Trương khẽ nhẩm đi nhẩm lại câu này như tự thôi miên bản thân.
Nhưng rồi điều gì đến thì sẽ đến, cho dù ý định ban đầu là mua về cho người nhà, nhưng giờ thì đành hết cách, bởi vì hắn ta vốn không có năng lực chống cự trước đồ ngon.
Vừa ăn xong, hai mắt Tiểu Trương vội tỏa sáng, nhanh chóng móc ra cái chén sứ ở trong giỏ để đưa cho Hoa Dạng, miệng la hét ầm ĩ:"Mau bán cho chú thêm phần nữa, không không, hai phần mới đủ."Cảm thấy chừng này có khi còn không đủ để chia cho cha mẹ và anh em trong nhà đâu.
Mấy năm nay đời sống kinh tế đã khá hơn, mọi người cũng dần thoải mái trong việc chỉ tiêu, có chút tiền dư liền vui vẻ đi mua đồ ăn ngon để tự thưởng cho mình.
Có người chưa từng ăn thử cháo thịt nạc trứng bắc thảo lần nào, vì vậy có chút tò mò tiến tới hỏi:"Tiểu Trương, tôi cũng định mua, nhưng mà ăn ngon hay dở, có ngon bằng mì lạnh không?”
Người nọ hỏi xong chưa kịp nhận được câu trả lời, lại cảm thấy mình hỏi thừa, vội lắc đầu xua tay, nhanh chóng quay lại quầy để tranh mua vì sợ hết. Tiểu Trương cũng không thèm ngẩng đầu nên không hề biết người vừa hỏi đã rời đi, hắn ta nói không ngừng nghỉ, cảm thấy món cháo này rất ngon:" Ngon tuyệt cú mèo luôn, quá tuyệt vời là khác, đúng là không hổ danh đầu bếp trong cung, ăn vào khác bọt hẳn, này cháu bé, ngày mai cháu còn tới đây bán nữa không? Chú còn muốn mua mì lạnh để ăn cho đã thèm."
Hôm nay thật xui xẻo, chỉ ăn được có một phần, còn chưa đủ để dính răng! Tiểu Trương cảm thấy chắc cả đời hắn sẽ nhớ mãi không quên dư vị kia.
"Được ạ, ngày mai cháu còn tới nữa, chú cứ yên tâm chuẩn bị tiền sẵn đi: Hoa Dạng tươi cười ngọt ngào, lời nói lại dí dỏm dễ nghe, khiến cho tâm tình bọn họ thoải mái không thôi.
Dưới sự khen ngợi của Tiểu Trương, đám đông quần chúng nhanh chóng lao vào cuộc chiến "săn cháo", cảnh tượng lại ôn ào náo nhiệt hơn cả vừa rồi.
Miệng của Hoa Dạng nói không ngừng nghỉ, tay cũng thoăn thoắt đóng gói đồ ăn, cho dù khung cảnh hỗn loạn vì tranh đoạt, động tác của cô vẫn đâu vào đấy, không hề chậm một chút nào. Cứ tiền trao thì cháo múc, mới đó mà đã bận rộn xong xuôi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác có tiền trong tay thật là tuyệt!
Trương Tuệ đứng ngốc lăng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Hoa Dạng không rời mắt, đây có phải là con gái của bà không? Chả hiểu sao thoáng cái nó đã thay đổi như vậy, trở nên thông minh nhạy bén hơn hẳn trước đây?
Nghĩ nghĩ một hồi, bà lại nhìn thoáng qua cái thùng nhỏ đựng tiền, đôi mắt loé lên những tia sáng, trời ơi, thật là nhiều tiền!!! Chút nghi ngờ ban nãy đã nhanh chóng không cánh mà bay.
Hoa Chí Hồng ở bên cạnh lúc này đã ăn uống no nê, tâm trạng cũng tự giác tốt lên, cả tinh thần và thể xác đều thoả mãn cực độ, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
Đặc biệt là Hoa Dạng, cậu ta cảm thấy trừ bỏ khuyết điểm là mặt dày và hơi mưu mô, thì với tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh như vậy, cô rất đáng để mình qua lại gần gũi.
Ừm, vấn đề là từ trước đến giờ, Hoa Chí Hồng cậu chưa từng nghe nói đến chuyện cô có tài nấu ăn ngon, vậy từ đâu mà Hoa Dạng học được?
Vừa nghĩ đến đây, cậu ta đã lên tiếng hỏi ngay, ý định nghe được câu trả lời hợp lí từ cô.
"Là do em có thiên phú bẩm sinh, anh cứ hiểu đơn giản là có vài người từ nhỏ đầu óc đã thông minh, không cần cố gắng đọc sách cũng có thể tài giỏi hơn người, nhưng có người lại vùi đầu khổ học vẫn luôn thua kém, mà em thì khác, từ bé vị giác đã nhanh nhạy, chỉ cân nếm thử đã biết vị gì, thậm chí còn biết căn chỉnh liều lượng để nấu ra món ngon."
Nghe được câu trả lời của Hoa Dạng, Hoa Chí Hồng cảm thấy cũng rất hợp lí.
Cậu còn cố ý kéo gần quan hệ với cô, lên tiếng trêu ghẹo nói:"Thôi thôi, anh thấy em giỏi nhất là diễn kịch mới đúng."
Nói rồi, Hoa Chí Hồng nghĩ lại, hình như đúng là như vậy thật, nếu em ấy không diễn kịch giỏi, vậy cậu ta cũng sẽ không bị qua mặt suốt mười mấy năm nay.
Hoa Dạng nghiêm túc gật gật đầu, không hề lên tiếng phủ nhận:"Chuẩn không cần chỉnh, em nghĩ đây là tài năng mà tổ tiên nhà họ Hoa truyền lại, bác cả, Hoa Vũ, anh họ, cả em và mọi người, ai cũng đều biết hết."
Hừ, trước mặt người khác bác cả thích ra vẻ chí công vô tư, chuyên ra tay giúp đỡ mọi người, làm cho ai cũng khen lấy khen để, nhưng sự thật thì sao... còn không phải là diễn kịch xuất sắc thì là gì?
Hoa Chí Hồng:"..." Cậu ta cứ cảm thấy sai sai ở chỗ nào! Cho nên mình mới chọc em ấy có một câu mà cả nhà đều bị mắng vốn rồi sao? Thật là oan cho cậu ta quái!