Editor: Bơ
“Mẹ còn có thể không biết đây là một cây táo chua sao? Rốt cuộc có muốn đào hay không? Không đào thì ôm Noãn Bảo đứng sang một bên đi, để mẹ tới đào!”
Dư Hải sao có thể để cho Hứa Thục Hoa tới đào, ngăn lại nói, “Đào đào đào, mẹ người ôm Noãn Bảo đứng ra sau đi, chúng ta bắt đầu đào đây.”
Bốn người Dư Hải cùng nhau đào, đào hơn mười phút, liền đem cây táo chua đào xong.
Lúc trở về, Hứa Thục Hoa ôm Noãn Bảo đi đằng trước, bốn anh em Dư Hải khiêng cây đi ở phía sau.
Mới từ trong núi đi ra, đã bị người trong thôn thấy được.
Thấy Hứa Thục Hoa thật đúng là mang theo con trai đi đào cây táo chua trở về, bà Vương đầy mặt mỉa mai.
Hứa Thục Hoa hiếu thắng cả đời, nhưng già rồi, cũng bắt đầu làm ra chuyện hồ đồ!
Cây táo chua kết ra quả táo so với hũ giấm ủ mười năm còn chua hơn, đào mang về thì có thể làm cái gì?
Về sau không mua dấm nữa?
Mặc kệ người khác nói như thế nào, Hứa Thục Hoa vẫn là dẫn bốn đứa con trai đi vào sân.
Bà ở trong sân dạo qua một vòng, sau đó ở bãi đất trống phía trước cửa sổ tây phòng chỉ, “Liền trồng ở chỗ này đi.”
Gian nhà này, là của một nhà ba người Dư Hải, Trần Xảo Cầm cùng Dư Noãn Noãn.
Hứa Thục Hoa nghĩ, mặc kệ táo này có bao nhiêu chua, nhưng nếu do Dư Noãn Noãn làm ra, vậy thuộc về Dư Noãn Noãn.
Nếu là đồ của Dư Noãn Noãn, vậy đương nhiên muốn đặt ở trước mắt Dư Noãn Noãn.
Dư Noãn Noãn rất vừa lòng với quyết định này của Hứa Thục Hoa.
Nếu không phải biết suy nghĩ như vậy là không thích hợp, Dư Noãn Noãn phải cảm thấy bản thân mình cùng với Hứa Thục Hoa tâm linh tương thông.
Bằng không vì cái gì Hứa Thục Hoa làm ra chuyện này, cùng chung một suy nghĩ với cô?
Đào hố, trồng cây, tưới nước.
Sau khi bận việc xong, bốn người Dư Hải còn bị Hứa Thục Hoa chỉ huy, đi nhặt một ít đá vụn lại đây, xếp xung quanh cây táo chua, đất xung quanh cây cũng san bằng.
Chờ làm xong xuôi hết thảy, lúc này Hứa Thục Hoa mới vừa lòng gật gật đầu, “Được rồi, về sau nhà chúng ta cũng là có cây ăn quả như nhà người khác.”
Bốn người Dư Hải khổ một khuôn mặt, có cây ăn quả là có cây ăn quả đó, nhưng lại không thể ăn thì làm được gì?
Dư Hải nghĩ nghĩ, liền hai mắt nhìn thoáng qua Dư Noãn Noãn.
Hiện tại không thể ăn, bị Dư Noãn Noãn sờ sờ, không chừng có thể biến thành ăn ngon đâu?
Buổi tối, chờ người một nhà đều đi ngủ, trong viện im ắng, Dư Hải xoay người ngồi dậy, bế lên Dư Noãn Noãn muốn đi ra ngoài.
Trần Xảo Cầm bị làm cho hoảng sợ, “Dư Hai, anh làm gì vậy?”
Bởi vì Dư Noãn Noãn vừa mới ngủ, Trần Xảo Cầm sợ đánh thức Dư Noãn Noãn, thanh âm đặc biệt nhỏ, nhưng vẫn là khó nén lo lắng cùng sốt ruột.
Dư Hải ôm Dư Noãn Noãn nhìn về phía Trần Xảo Cầm, “Anh ôm Noãn Bảo đi sờ thử cái cây táo chua kia, nói không chừng cây táo kia sẽ biến thành ngọt.”
Nghe được lời này, Trần Xảo Cầm tâm liền thả lại trong bụng, “Vậy được, em đi cùng với anh.”
Hai vợ chồng cũng không bật đèn, liền nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa đi hai ba bước, liền đến trước cây táo.
Dư Hải ôm Dư Noãn Noãn, Trần Xảo Cầm thật cẩn thận cầm lấy tay nhỏ Dư Noãn Noãn, đem lòng bàn tay cô chạm vào một chiếc lá.
Đêm nay tuy rằng trăng không tròn lắm, nhưng lại rất sáng.
Nương theo ánh trăng sáng ngời, Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nhìn táo trên cây táo như trời đổ mưa rơi ở trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nở hoa kết quả lớn lên chín đỏ.
Một màn này nếu không tận mắt chứng kiến, căn bản không biết có bao nhiêu chấn động.
Thực vật nở hoa kết quả chín muồi, nguyên bản là việc rất thường tình, nhưng ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới có thể xong, con người mỗi ngày có thể nhìn đến biến hóa của nó là phi thường nhỏ, có đôi khi căn bản chú ý không đến, càng sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng việc yêu cầu phải mất mấy tháng này mới có thể hoàn thành, đột nhiên hoàn thành xong trong trong nháy mắt, cái loại chấn động này, khiến người ta không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến một màn thần kỳ này.