Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng

Chương 57: Tôi Muốn Năm Bao




Editor: Bơ

Khi Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn đi ra từ bệnh viện, đã là hơn 5 giờ.

Mùa hè hơn 5 giờ chiều, mặt trời vẫn như cũ treo ở trên bầu trời, ánh nắng nóng bỏng chiếu xuống mặt đất, cũng chỉ có lúc đi ở dưới bóng cây, mới có thể cảm nhận được một chút mát mẻ.

Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm một trái một phải đi theo bên người Hứa Thục Hoa ,“Mẹ, bây giờ chúng ta đi về nhà ạ?”

Hứa Thục Hoa ngó qua Noãn Bảo trong lòng ngực đang nhìn trái nhìn phải, do dự một chút, lắc lắc đầu, “Không vội đi về nhà, mang theo Noãn Bảo đi một chuyến trung tâm bách hóa.”

Cải cách mở ra đã hai năm, các loại bán hàng rong, quán ăn nhỏ, giống như măng vào mùa xuân sau cơn mưa đồng loạt mọc lên.

Nhưng là ở huyện thành của bọn họ, chỗ có hàng hóa đa dạng nhất, là phải kể tới trung tâm bách hóa.

Dư Noãn Noãn đã sớm có mong muốn đến huyện thành, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Cô còn tưởng rằng, muốn tới huyện thành, ít nhất phải đợi đến lúc cô biết đi đường biết nói chuyện mới có thể đi được, không nghĩ tới hiện tại trời xui đất khiến, vậy mà có thể sớm trước đi.

Thanh danh trung tâm bách hóa, Dư Noãn Noãn đã từng nghe qua, cô cũng rất muốn kiến thức một phen, sau khi nghe được lời này của Hứa Thục Hoa, nháy mắt liền cười ra tiếng.



Tổng muốn cho Hứa Thục Hoa biết cô thật cao hứng mới được!

Nghe được tiếng cười của Dư Noãn Noãn, Hứa Thục Hoa cũng đi theo nở nụ cười, “Thấy không, Noãn Bảo cũng muốn đi đây này! Đang rất cao hứng đấy thôi!”

Ba người đi hơn mười phút, thì tới trung tâm bách hóa.

Nói là trung tâm bách hóa, kỳ thật cũng chỉ có ba tầng, cùng Dư Noãn Noãn kiếp trước thấy qua những cái kia cao ốc trung tâm thương mại là hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng cũng có một loại phong vị khác, Dư Noãn Noãn vẫn như cũ xem không chớp mắt.

Vào trung tâm bách hóa, Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn đi thẳng đến quầy bán bánh bích quy, “Đồng chí, tôi nghe nói ở chỗ này có cái loại bánh bích quy chuyên môn để cho trẻ nhỏ nhai vào thời kỳ mọc răng nhai......”

“Bác là muốn bánh bích quy mài răng?”

“Đúng đúng đúng! Chính là bánh bích quy mài răng! Có không?”

“Có, hai mao tiền một bao, bác muốn mấy bao?”

Lúc người bán hàng nói lời này, một đôi mắt ở trên người ba người Hứa Thục Hoa quét tới quét lui, cô thực sự hoài nghi, ba người này có thể không tiếc tiền mà mua sao?



Hứa Thục Hoa không để ý tới ánh mắt của người bán hàng, đem Dư Noãn Noãn tạm thời giao cho Trần Xảo Cầm, rảnh tay, liền lại đem một chồng tiền kia lấy ra.

Một chồng tiền này, có nhân dân tệ, có năm đồng, có hai đồng, có một đồng, còn có năm mao, hai mao, một mao, trực tiếp khiến đôi mắt người bán hàng trợn trừng.

Hứa Thục Hoa đem tiền triển khai, một mao một mao đếm, đếm ra mười mao, vỗ vào trên quầy “Tôi muốn năm bao!”

Người bán hàng còn đang ngơ ngốc nhìn Hứa Thục Hoa, nghe được lời này, thân thể bị hù cho run run, lúc này mới hồi thần lại, “Năm bao? A! Được được!”

Mắt thấy người bán hàng muốn duỗi tay đi lấy tiền, vốn dĩ Dư Noãn Noãn đang thành thành thật thật ở trong lòng ngực Trần Xảo Cầm, đột nhiên nghiêng người hướng trên quầy, đem mười mao tiền kia, đè ở phía dưới thân của mình.

Động tác này của Dư Noãn Noãn tới quá đột nhiên, dọa cho tâm Trần Xảo Cầm cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cho đến khi nhìn thấy Dư Noãn Noãn bình yên vô sự, lúc này mới một tay đem Dư Noãn Noãn ôm lên, “Noãn Bảo! Noãn Bảo con có sao không? Có bị ngã hay không?”

Trần Xảo Cầm còn đang lo lắng Dư Noãn Noãn sẽ khóc, nhưng chờ cô nhìn đến vẻ mặt của Dư Noãn Noãn, liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Dư Noãn Noãn hai tay nhỏ trắng trắng mềm mềm, lúc này đang chặt chẽ nắm lấy mười tờ một mao tiền, trên mặt tất cả đều là ý cười.

Thấy một màn như vậy trong nháy mắt, Trần Xảo Cầm liền nhớ tới, cảnh Dư Noãn Noãn nhét tiền vào yếm ngày trước.